Sáng hôm đó, Trần Thiên Thiên thức dậy với một cảm giác nặng nề: ác nữ không chỉ muốn hãm hại thể chất, mà còn nhắm vào tâm lý cô. Tiểu Hoa bước vào, giọng thận trọng:
— “Phu nhân, hôm nay ác nữ chuẩn bị bẫy tâm lý. Ngài phải thật tỉnh táo.”
Trần Thiên Thiên nhíu mày, tay nắm chặt chiếc quạt giấy:
— “Bẫy tâm lý… thì càng thử thách trí thông minh của mình. Không sao, mình đã chuẩn bị từ trước.”
Buổi trưa, trong sân lớn, ác nữ bắt đầu thử nghiệm. Cô ta lan truyền tin đồn về việc Trần Thiên Thiên muốn chiếm lòng tin của Hàn Thước và giành quyền lực trong cung. Các phi tần và hầu cận xung quanh bắt đầu nhìn cô bằng ánh mắt nghi ngờ.
Trần Thiên Thiên bình tĩnh quan sát: từng ánh mắt, từng cử chỉ đều là manh mối để cô nhận biết âm mưu. Cô quyết định dùng chiến lược tinh tế:
Đối đáp khéo léo: khi bị hỏi, cô dùng lời nói hài hước nhưng duyên dáng, vừa giảm căng thẳng vừa tạo thiện cảm.
Phân tích sự thật: cô âm thầm ghi nhận từng chi tiết, để biết đâu là lời nói thật, đâu là bẫy.
Phối hợp đồng minh: Lục Hạo và Ngự Sử Lâm đứng gần, sẵn sàng hỗ trợ khi tình huống căng thẳng vượt quá sức cô.
Một tình huống cao trào xảy ra: ác nữ cố tình tạo hiểu lầm giữa Trần Thiên Thiên và Hàn Thước. Hàn Thước đứng từ xa, ánh mắt lạnh, nhưng Trần Thiên Thiên bình tĩnh, dùng hài hước để phá tan hiểu lầm:
— “Ngài Hàn, nếu tôi chiếm lòng tin của ngài, xin hãy cho tôi điểm thưởng đi!”
Ánh mắt Hàn Thước bất ngờ, rồi nở vẻ mỉm cười hiếm thấy, khiến ác nữ giật mình vì không đoán được phản ứng.
Buổi tối, ác nữ chuyển bẫy tâm lý sang hình thức thử thách tinh thần: bố trí những lá thư giả, khiến Trần Thiên Thiên hoang mang về việc ai là bạn, ai là thù. Cô đứng giữa hành lang dài, tay ôm quạt giấy, mắt nhìn xung quanh:
— “Phải tỉnh táo… phải quan sát… phải xử lý thông minh.”
Cô quyết định: không hành động hấp tấp, mà đọc từng lá thư, phân tích thông tin, xác định dấu hiệu thật giả. Đồng thời, dùng hài hước để làm dịu tâm lý bản thân:
— “Chắc ác nữ muốn tôi rối trí… nhưng không sao, tôi thông minh hơn cô ta tưởng.”
Sau khi giải mã xong những bẫy tâm lý, cô bước ra sân, gặp Lục Hạo và Ngự Sử Lâm. Họ gật đầu khen ngợi:
— “Phu nhân, hôm nay quả thực xuất sắc. Ngươi không chỉ vượt qua bẫy tâm lý, mà còn làm ác nữ phải thất vọng.” — Ngự Sử Lâm nói.
Trần Thiên Thiên mỉm cười, ánh mắt sáng lên:
— “Mỗi bẫy, mỗi thử thách… đều là bài học. Mình sẽ không còn là nhân vật phụ bị ghét nữa. Mình sẽ sống sót, khéo léo, hài hước và lãng mạn theo cách của riêng mình!”
Đêm đó, cô đứng trên ban công, ngắm ánh trăng phản chiếu trên hồ sen, tay ôm chiếc quạt giấy. Trước mắt là một thế giới cung điện đầy âm mưu, nhưng Trần Thiên Thiên đã học được một bài học quan trọng: trí thông minh, quan sát, hài hước và đồng minh mạnh mẽ là chìa khóa để sống sót và chiến thắng.