trắng án

Chương 1: Bức thư không người nhận


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trời mưa suốt ba ngày liền. Thành phố như bị nhốt trong một chiếc hộp thủy tinh mờ đục, nơi mọi âm thanh đều bị bóp nghẹt, chỉ còn tiếng nước rơi tí tách và tiếng còi xe vang vọng như nỗi thở dài của kim loại.

Minh An đứng trong văn phòng nhỏ trên tầng mười hai của tòa nhà cũ, tay cầm tách cà phê đã nguội, nhìn xuống dòng người chạy vội trên vỉa hè. Đèn đỏ phản chiếu trên mặt đường ướt loang lổ, giống hệt những vệt máu bị thời gian rửa trôi.

Ba năm rồi, anh mới trở lại nơi này – thành phố đã chứng kiến sự sụp đổ của anh, cũng là nơi anh từng mơ rằng công lý là thứ có thật.

Trên bàn làm việc, xếp gọn gàng từng tập hồ sơ, là bức thư không có tên người gửi, dán kín bằng sáp đỏ. Bì thư ngả màu vàng ố, nét chữ nghiêng nghiêng bằng mực đen:

“Gửi Luật sư Minh An – Người từng tin vào sự thật.”

Anh mở thư. Bên trong chỉ có một tờ giấy gấp đôi, ghi đúng một dòng:

“Nếu anh muốn biết ai đã giết bà Lê Mỹ Linh, hãy đến Phòng xử số 4 vào 11 giờ trưa mai.

– Một người còn sống.”

Dưới dòng chữ là một biểu tượng nhỏ – cán cân công lý bị gãy đôi.

Minh An cau mày.

Lê Mỹ Linh – tên quen thuộc. Anh nhớ mang máng đã thấy nó trong bản tin tối qua: Vợ doanh nhân Lê Quang bị sát hại trong biệt thự riêng. Cảnh sát đã bắt giữ nghi phạm – chính chồng cô ta.

Một vụ án hoàn hảo, có nhân chứng, có bằng chứng, thậm chí có lời thú tội. Mọi thứ quá trơn tru, quá “đúng quy trình”.

Nhưng tại sao bức thư lại gửi đến anh – người chẳng còn tư cách hành nghề từ sau vụ xử ba năm trước, khi thân chủ của anh bị tuyên tử hình vì chính lời biện hộ sai lệch của anh?

Anh đã rời bỏ luật, sống ẩn dật, tránh xa mọi phiên tòa. Thế mà giờ đây, công lý lại gõ cửa bằng một phong bì cũ kỹ.

Buổi sáng hôm sau, Minh An đến tòa án nhân dân thành phố. Hành lang dài hun hút, tường quét vôi xám bạc, từng tiếng bước vang lên khô khốc.

Phòng xử số 4 ở cuối dãy, cửa khép hờ. Bên trong, không có người. Chỉ có ánh sáng mờ đục hắt qua khung cửa kính bụi bặm và mùi ẩm mốc cũ kỹ của giấy tờ.

Giữa phòng là một chiếc hộp gỗ nhỏ đặt ngay trên bàn chủ tọa.

Trên nắp hộp, dán tờ giấy ghi tên anh – Minh An.

Anh mở ra.

Bên trong là một ổ USB màu đen và một tấm ảnh cũ. Trong ảnh, một người phụ nữ mặc áo trắng, tóc dài, đứng trước tòa nhà này – Phòng xử số 4, nhưng điều khiến An chết lặng là: khuôn mặt bà giống hệt mẹ anh – người đã mất tích hai mươi năm trước.

Dưới tấm ảnh, có mảnh giấy nhỏ:

“Bà ấy không chết. Nhưng nếu anh không ngăn phiên xử ngày mai, sẽ có thêm một người.”

Tiếng cửa phòng khẽ mở.

Một bóng người trong áo choàng tòa án bước vào – Thẩm phán Đỗ Thành, người từng là bạn thân của cha anh. Ông nhìn anh, ánh mắt lạnh lùng:

– “Cậu vẫn chưa học được cách để quá khứ yên nghỉ sao, An?”

An cất tấm ảnh vào túi, nhìn lại ông:

– “Thưa Thẩm phán, quá khứ không bao giờ yên khi công lý bị chôn.”

Buổi tối, An ngồi trước máy tính, mở ổ USB. Một thư mục duy nhất hiện ra:

“Phiên xử số 12 – Bằng chứng bị xóa”

Khi nhấp chuột, màn hình hiện đoạn video mờ: một người đàn ông đeo mặt nạ đang đặt gì đó lên giường – một thi thể nữ, nhưng khuôn mặt bị che bằng khăn trắng. Tiếng người sau máy quay nói khẽ:

“Bà ấy đã biết quá nhiều. Đảm bảo rằng Lê Quang sẽ nhận tội.”

Video dừng đột ngột.

Ngoài cửa sổ, sấm nổ vang, đèn tắt phụt.

Trong bóng tối, An nghe thấy tiếng cánh cửa văn phòng khẽ mở… và tiếng bước chân ai đó đang tiến lại gần.

Anh nắm chặt chiếc USB trong tay, tim đập dồn dập.

Bên ngoài, tiếng mưa rơi càng lúc càng nặng hạt – như thể thành phố đang cố xóa đi mọi dấu vết của sự thật sắp trồi lên mặt nước.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×