trắng án

Chương 2: Người trong bóng mưa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần.

Trong bóng tối đặc quánh, Minh An chỉ nghe thấy hơi thở nặng nề của chính mình, hòa vào tiếng mưa đập rào rào trên kính. Cả tòa nhà chìm trong im lặng – một kiểu im lặng khiến người ta thấy rõ từng giọt nước nhỏ xuống từ mái dột.

Anh với tay bật đèn pin điện thoại. Tia sáng yếu ớt quét qua căn phòng. Không ai cả. Chỉ có chiếc ghế gỗ vẫn còn đung đưa nhẹ, như thể ai đó vừa ngồi đó vài giây trước.

Trên bàn, tách cà phê anh để lại giờ đã đổ, loang thành vệt nâu đậm. Ổ USB vẫn trong tay anh – lạnh buốt.

Một bóng người thấp thoáng ngoài cửa kính.

Anh lao ra mở cửa, nhưng hành lang trống trơn. Ở cuối dãy, đèn chớp liên hồi – và anh thấy một người mặc áo mưa đen đang bước vội xuống cầu thang thoát hiểm.

– “Này!” – Minh An gọi lớn.

Không tiếng đáp. Người đó chỉ quay đầu lại đúng một giây – ánh đèn lóe lên, chiếu vào một nửa khuôn mặt bị sẹo dài.

An đuổi theo.

Cầu thang ẩm ướt, trơn trượt. Tiếng giày đập lên bậc kim loại vang vọng. Khi anh ra đến sân sau, cơn mưa quất vào mặt rát buốt. Người mặc áo mưa đã biến mất. Chỉ còn lại một chiếc bật lửa bạc rơi trên nền gạch, khắc hình cán cân công lý bị gãy đôi – giống hệt biểu tượng trên bức thư.

Anh nhặt nó lên, nhìn xung quanh. Thành phố đêm khuya ướt lạnh, những ánh đèn đường nhòe đi như tan vào mưa.

Trong khoảnh khắc ấy, anh nhận ra cảm giác mà anh từng nghĩ mình đã quên: sự sợ hãi khi đứng trước một bí ẩn quá lớn.

Sáng hôm sau, báo chí đồng loạt đăng tin:

Luật sư Minh An bị nghi liên quan đến việc truy cập trái phép hệ thống lưu trữ của tòa án nhân dân.

Cảnh sát đang điều tra.

Ai đó đã biết anh mở USB.

Ai đó đang muốn anh im lặng.

Điện thoại rung. Một số lạ.

– “Anh An, tôi là Lan Chi, phóng viên báo Sự Thật Mới. Tôi nghe nói anh đang giữ một bằng chứng quan trọng về vụ Lê Mỹ Linh. Tôi muốn gặp.”

Giọng nữ nhẹ nhưng cứng rắn.

– “Cô nghe từ ai?” – Anh hỏi.

– “Từ một người trong Hội Đồng. Người ấy bảo chỉ có anh mới cứu được Lê Quang.”

Tên đó – Hội Đồng.

Tim An nhói lên. Cái tên anh từng nghe mẹ nhắc khi còn nhỏ, vào đêm bà khóc trong bếp:

“Họ quyết định ai sống, ai chết… mà không cần tòa án.”

Cuộc gặp diễn ra ở một quán cà phê nằm cuối phố Nguyễn Trãi. Mưa vẫn không dứt.

Lan Chi xuất hiện trong chiếc áo khoác nâu, mái tóc ướt dính vào má. Cô có đôi mắt sắc, không phải kiểu tò mò của nhà báo mà là ánh nhìn của người đã đánh cược mạng sống vì một câu trả lời.

Cô mở túi, lấy ra tờ ảnh.

– “Tôi tìm được bản sao hồ sơ y tế của nạn nhân Lê Mỹ Linh. Có điều lạ: hồ sơ sinh học của cô ta trùng 96% với một người đã chết năm 2003 – bà Trần Thu Hà.”

An sững người.

– “Bà Hà là… mẹ tôi.”

Khoảng không giữa họ đặc lại. Mưa rơi trên mái tôn nghe như hàng ngàn mũi kim châm thẳng vào sự thật.

Lan Chi hạ giọng:

– “Nếu vậy, anh không chỉ là người ngoài cuộc. Họ đang nhắm vào anh từ đầu. Vụ án Lê Mỹ Linh chỉ là màn khởi động cho một vụ khác – vụ mất tích của mẹ anh hai mươi năm trước.”

Buổi chiều, khi An trở về, cửa văn phòng đã bị cạy. Hồ sơ, máy tính, tất cả biến mất – ngoại trừ một tờ giấy để lại trên bàn, viết bằng bút đỏ:

“Công lý không tồn tại. Chỉ có những kẻ biết viết lại nó.”

Dưới cùng là biểu tượng quen thuộc – cán cân gãy.

Bên cạnh tờ giấy, một vệt nước loang… không phải nước mưa, mà là vết máu.

Dưới ánh đèn, máu còn ấm. Và trên nền gạch, in rõ dấu giày lấm bùn – cùng kích cỡ với người đàn ông sẹo mặt mà anh đã thấy đêm qua.

Tối đó, trong căn phòng tối tăm chỉ có ánh đèn bàn, Minh An ngồi đối diện tấm ảnh mẹ.

Anh hiểu rằng mọi chuyện đã vượt khỏi phạm vi của một vụ án thông thường. Ai đó đang dựng lại kịch bản cũ – vụ án “Trắng Án” năm 2003, nơi người vô tội bị kết tội để bảo vệ một kẻ giết người quyền lực.

Anh thầm thì, như nói với chính mình:

– “Mẹ… con sẽ tìm ra. Cho dù phải đối mặt với cả công lý mà mẹ từng tin tưởng.”

Bên ngoài cửa sổ, một bóng người lại thoáng qua, đứng im trong mưa.

Không ai biết hắn là ai, chỉ thấy ánh thuốc lá đỏ rực chớp lên rồi tắt ngấm.

Trong cơn mưa vô tận của thành phố, một cuộc săn bắt đã bắt đầu.

Và Minh An – người từng là luật sư, nay trở thành kẻ duy nhất dám đặt câu hỏi:

“Ai là người viết nên bản án trắng?”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×