Buổi sáng hôm sau, bầu không khí trong trụ sở cảnh sát quận trung tâm đặc quánh mùi cà phê và hồ sơ cũ. Trên bàn làm việc của Minh là hàng chục tập tài liệu mở tung, ảnh hiện trường, báo cáo pháp y, lời khai nhân chứng — tất cả đều xoay quanh vụ án Lan Anh, nữ nhân viên văn phòng được phát hiện tử vong trong căn hộ khóa kín từ bên trong.
Minh cau mày nhìn lại danh sách nhân chứng mà cấp dưới vừa tổng hợp. Có mười hai người. Tên tuổi, nghề nghiệp, thời điểm xuất hiện đều rõ ràng. Nhưng trong lời khai của bà cụ bán hàng rong trước cổng chung cư, có một chi tiết kỳ lạ:
“Tôi thấy có mười ba người ra khỏi tòa nhà tối đó, chứ không phải mười hai như mấy chú nói đâu. Người cuối cùng mặc áo mưa màu xám, đầu cúi thấp, tay cầm túi giấy… Tôi nhớ rõ, vì trời đang mưa to mà hắn không mở ô.”
Minh gạch đỏ dòng này. “Người thứ mười ba” – một bóng mờ ngoài lề vụ án, không có tên trong sổ đăng ký ra vào, không xuất hiện trong camera, và cũng chẳng ai khác nhìn thấy.
Anh đứng dậy, quay sang Linh – nữ cộng sự của mình:
– Linh, cô thử kiểm tra lại toàn bộ camera khu vực phía sau tòa nhà. Tất cả, kể cả bãi rác, hành lang kỹ thuật, tầng hầm… Tôi muốn biết liệu có ai mặc áo mưa xám xuất hiện không.
Linh gật đầu, mang ổ cứng sang phòng kỹ thuật. Minh thì rót thêm cà phê, ánh mắt dừng lại ở tấm ảnh hiện trường: vệt nước mưa kéo dài từ cửa sổ đến chân giường, nơi thi thể nạn nhân được tìm thấy. Trong căn hộ khóa kín đó, chỉ có dấu chân của Lan Anh. Nhưng nước mưa… từ đâu ra?
Một tiếng gõ cửa nhẹ vang lên. Người trực ban đưa vào một phong bì niêm phong. “Có người gửi cho anh Minh. Không rõ tên, chỉ ghi Gửi người đang tìm sự thật.”
Bên trong phong bì là một tấm ảnh cũ – chụp nhóm nhân viên công ty nơi Lan Anh làm việc trong buổi dã ngoại ba năm trước. Nhưng ở góc ảnh, thấp thoáng một người đàn ông mặc áo mưa xám, quay lưng về ống kính. Kèm theo đó là mảnh giấy nhỏ viết bằng bút máy:
“Người thứ mười ba chưa bao giờ biến mất. Anh ta chỉ đang đợi ai đó đủ dũng cảm nhìn thấy.”
Cùng lúc ấy, trong phòng giám sát, Linh bật dừng khung hình thứ 24. Giữa màn mưa xối xả, một bóng người lướt qua góc camera hỏng — áo mưa xám, tay cầm túi giấy. Nhưng khung hình chỉ tồn tại nửa giây trước khi biến mất, như thể bị ai đó xóa đi ngay sau khi ghi hình.
– Minh! – Linh hét lên. – Tôi tìm thấy hắn rồi… nhưng có điều này còn lạ hơn!
Minh chạy đến. Trên màn hình, thời gian hiển thị là 22:37 – đúng phút mà hệ thống ghi nhận Lan Anh gọi cuộc điện thoại cuối cùng. Người cô gọi đến… chính là số điện thoại của Minh, nhưng anh chưa bao giờ nhận được cuộc gọi ấy.
Không gian bỗng lạnh đi. Cốc cà phê trên tay Minh run nhẹ, tạo nên vòng tròn nâu nhạt trên mặt bàn. Người thứ mười ba không chỉ là nhân chứng. Hắn dường như đã ở trong vụ án này ngay từ đầu, và có thể… đang quan sát tất cả họ từ trong bóng mưa.