Sáng hôm sau, tôi gọi cho em gái Kỳ Trầm – một cô bé 14 tuổi tên Minh An – qua số điện thoại mà Trầm từng cho tôi.
Giọng em run run nhưng vẫn kiên quyết:
“Chị… cảm ơn chị đã quan tâm. Em không muốn sống trong sợ hãi nữa.”
Tôi hứa sẽ giúp hai chị em, dù khó khăn đến đâu.
Chiều về, tôi cùng Kỳ Trầm tìm đến trung tâm hỗ trợ trẻ em có hoàn cảnh khó khăn. Ở đó, chúng tôi được gặp cô xã hội, người lắng nghe câu chuyện và tư vấn cho hai đứa cách bảo vệ bản thân, đồng thời liên hệ với các cơ quan chức năng nếu cần.
Quay về ký túc xá, tôi và Trầm trò chuyện thâu đêm về tương lai.
“Chúng ta không chỉ phải mạnh mẽ vì mình mà còn vì những người yêu thương.” – Tôi nói.
Trầm nắm chặt tay tôi:
“Cảm ơn em đã không buông tay anh.”
Tình yêu của chúng tôi giờ đây không còn là câu chuyện của tuổi trẻ ngọt ngào, mà là sự đồng hành kiên cường, là điểm tựa cho nhau trong mọi giông bão.