trăng dưới nước, cậu trong lòng

Chương 11: Trăng Dưới Nước, Cậu Trong Lòng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Một buổi chiều cuối tuần, khi tôi và Kỳ Trầm đang cùng nhau ôn bài ở thư viện, điện thoại tôi rung lên báo tin nhắn từ mẹ.

Tin nhắn vỏn vẹn:

“Trầm đã về nhà rồi. Tưởng nó đã bỏ đi thật.”

Tôi ngẩn người, không hiểu ý mẹ muốn nói gì. Lập tức gọi cho Kỳ Trầm, nhưng máy cậu không liên lạc được.

Cảm giác lo lắng tràn ngập trong lòng. Tôi chạy đến nhà trọ cậu – nơi cậu vẫn thường ngủ qua đêm – thì thấy cửa khoá.

Gõ cửa mãi, Kỳ Trầm mới mở ra. Trên mặt cậu là những vết bầm tím, mắt thâm quầng như trải qua đêm không ngủ.

“Chuyện gì vậy?” – Tôi hỏi, giọng run run.

Cậu cúi đầu, giọng khàn:

“Ba tôi về. Lại gây chuyện với mẹ em gái. Tôi không biết phải làm sao…”

Tôi ôm chầm lấy cậu, tim đau nhói.

“Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua, được không?”

“Ừ…” – Cậu khẽ đáp.

Biến cố này đặt mối quan hệ của chúng tôi vào thử thách mới: không chỉ là sự đấu tranh với những định kiến bên ngoài, mà còn là việc đối mặt với bóng tối trong chính cuộc sống riêng tư.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.