Ngày tháng trôi qua, tôi và Kỳ Trầm vẫn sát cánh bên nhau, cùng nhau chống chọi với mọi sóng gió. Nhưng thử thách lớn nhất vẫn chưa đến.
Một buổi chiều cuối tuần, khi tôi đang ôn thi ở nhà thì nhận được cuộc gọi của Kỳ Trầm. Giọng cậu khẩn thiết:
“Nguyệt Dã, ba tôi vừa gây chuyện lớn ở nhà. Mẹ em gái phải nhập viện rồi.”
Tim tôi như bị bóp nghẹt. Tôi không kịp hỏi thêm, đã vội vàng chạy đến bệnh viện.
Tại phòng chờ, nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi của em gái Trầm và ánh mắt đầy lo âu của cậu, tôi hiểu rằng từ nay cuộc sống của chúng tôi sẽ không còn đơn giản.
“Chúng ta phải cùng nhau mạnh mẽ, vì gia đình, vì tương lai.” – Tôi nói, dù lòng cũng đầy bất an.
Kỳ Trầm gật đầu, ánh mắt quyết tâm:
“Anh tin vào em, vào chính chúng ta.”
Chúng tôi bắt đầu lên kế hoạch vừa học vừa lo cho gia đình, hy vọng tìm được lối thoát cho những ngày đen tối này.