Sau những ngày tháng vật lộn với khó khăn, một tia sáng bắt đầu ló rạng trong cuộc sống tôi và Kỳ Trầm.
Nhờ sự giúp đỡ của cô xã hội trong trường, gia đình Kỳ Trầm nhận được sự hỗ trợ từ các tổ chức xã hội và cộng đồng. Mẹ em gái cậu dần hồi phục sức khỏe, còn ba cậu được đưa đi cai nghiện bắt buộc.
Tôi cùng Kỳ Trầm bắt đầu tập trung vào học hành với một tinh thần mới. Kỳ Trầm không còn là cậu học sinh cá biệt ngày nào mà dần trở nên chín chắn và trách nhiệm hơn.
Một buổi chiều, khi chúng tôi cùng nhau đi dạo trên con đường đầy lá vàng rơi, Kỳ Trầm bất ngờ dừng lại, nắm tay tôi:
“Nguyệt Dã, cảm ơn em đã không từ bỏ anh, cảm ơn em đã cho anh cơ hội làm lại từ đầu.”
Tôi mỉm cười, ánh mắt đong đầy yêu thương:
“Chúng ta cùng nhau bước qua giông bão, tương lai vẫn còn dài và tươi sáng lắm.”
Ánh hoàng hôn rực rỡ phủ lên khuôn mặt hai đứa, như lời hứa về một khởi đầu mới, tràn đầy hy vọng và ngọt ngào.