trăng dưới nước, cậu trong lòng

Chương 25: Trăng Dưới Nước, Cậu Trong Lòng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thời gian trôi đi, cuộc sống đại học dần trở nên quen thuộc với tôi và Kỳ Trầm. Chúng tôi vẫn duy trì mối quan hệ, dù có những lúc gián đoạn, khoảng cách về mặt cảm xúc khiến cả hai đều phải suy nghĩ nhiều hơn về tương lai của mình.

Một chiều cuối tuần, khi ánh nắng vàng nhạt trải dài trên những tán cây trong khuôn viên trường, tôi nhận được tin nhắn của Kỳ Trầm: “Chúng ta cần nói chuyện nghiêm túc.”

Tôi không thể không tò mò, đồng thời cũng có chút hồi hộp. Cậu gọi tôi đến một quán cà phê nhỏ yên tĩnh mà chúng tôi từng lui tới trước đây. Không gian ấm cúng, nhưng bầu không khí lại có phần nặng nề khác thường.

Kỳ Trầm nhìn tôi bằng ánh mắt trầm tư, rồi thở dài:

— “Nguyệt Dã, thời gian qua anh đã suy nghĩ rất nhiều về chúng ta. Anh biết khoảng cách và áp lực đã khiến tình cảm của chúng ta thay đổi. Anh không muốn kéo dài những điều khiến cả hai đau lòng.”

Tôi cảm nhận được sự chân thành trong từng lời nói, dù lòng nặng trĩu. Tôi ngồi xuống, chờ đợi những gì cậu sắp nói tiếp theo.

— “Anh vừa nhận được học bổng đi du học một năm ở nước ngoài. Đây là cơ hội tốt cho tương lai, nhưng nó cũng đồng nghĩa với việc chúng ta sẽ xa nhau thêm một lần nữa.”

Câu nói ấy như một cú sốc mạnh với tôi. Du học – một giấc mơ lớn mà tôi từng nghĩ Kỳ Trầm sẽ không dám theo đuổi. Và giờ đây, giấc mơ ấy lại đặt chúng tôi trước ngã rẽ đầy thử thách.

— “Anh sẽ đi sao? Nhưng… còn chúng ta?”

Kỳ Trầm nhẹ nhàng:

— “Anh vẫn muốn giữ liên lạc, muốn chúng ta cùng cố gắng, nhưng anh cũng không muốn em phải chờ đợi một điều không chắc chắn.”

Tôi ôm đầu, nước mắt bắt đầu rơi. Tình yêu tưởng chừng bền chặt đang đứng trước nguy cơ tan vỡ.

Sau cuộc gặp đó, tôi trải qua những ngày dài mơ hồ và cô đơn. Tôi biết mình yêu Kỳ Trầm sâu đậm, nhưng cũng không thể bắt cậu phải hy sinh ước mơ riêng vì tình yêu.

Tôi quyết định sẽ không làm phiền cậu với những nỗi buồn, mà sẽ chọn cách tự mình mạnh mẽ, để nếu có phải chia tay, tôi vẫn có thể đứng vững.

Cùng lúc đó, trong trường, tôi bắt đầu tập trung hơn vào việc học và các hoạt động ngoại khóa. Tôi tham gia nhiều dự án, cố gắng xây dựng một cuộc sống trọn vẹn riêng mình.

Bạn bè xung quanh luôn ủng hộ tôi, và tôi nhận ra mình có thể sống tốt, thậm chí hạnh phúc, dù không có Kỳ Trầm ở bên.

Kỳ Trầm chuẩn bị đi du học. Ngày chia tay đến gần, chúng tôi cùng nhau ngồi bên bờ hồ trong công viên, nơi lần đầu tiên cậu tỏ tình với tôi.

Cậu cầm lấy tay tôi, ánh mắt ngập tràn xúc động:

— “Dù có phải xa nhau, anh vẫn yêu em. Và mong rằng, dù thế nào, em sẽ luôn hạnh phúc.”

Tôi gật đầu, giọng nghẹn ngào:

— “Em cũng vậy. Anh hãy giữ gìn sức khỏe, theo đuổi ước mơ. Chúng ta sẽ không quên nhau.”

Ngày Kỳ Trầm lên đường, tôi đứng đó nhìn cậu bước qua cổng sân bay, trong lòng đầy những cảm xúc lẫn lộn – đau buồn, hy vọng, và cả sự trưởng thành.

Tôi biết, tình yêu thanh xuân của chúng tôi có thể không viên mãn như những câu chuyện cổ tích, nhưng nó đã cho tôi những bài học quý giá về sự kiên trì, dũng cảm và cách yêu thương đúng nghĩa.

Cuộc sống tiếp diễn, tôi tập trung vào học tập và xây dựng tương lai riêng. Đôi lúc, tôi vẫn nhận được tin nhắn của Kỳ Trầm, những dòng chữ ngắn gọn nhưng chân thành, như một sợi dây vô hình nối hai trái tim lại gần nhau.

Dù khoảng cách có thể khiến chúng tôi không còn bên nhau mỗi ngày, nhưng những ký ức thanh xuân sẽ mãi là nơi để chúng tôi tìm về, để nhớ về một thời đã từng yêu và được yêu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.