trăng dưới nước, cậu trong lòng

Chương 24: Trăng Dưới Nước, Cậu Trong Lòng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày đầu tiên bước vào cổng trường đại học, tôi vẫn còn cảm thấy bỡ ngỡ và hồi hộp. Trường mới, môi trường mới, bạn bè mới – tất cả đều khiến tôi vừa háo hức vừa lo lắng. Tôi biết, đây sẽ là một bước ngoặt lớn trong cuộc đời, và cũng là thử thách lớn đối với mối quan hệ của tôi và Kỳ Trầm.

Kỳ Trầm cũng học ở trường đại học cách thành phố tôi không quá xa, nhưng đủ để tạo ra khoảng cách mới – khoảng cách của cuộc sống bận rộn, của những lo toan và trách nhiệm.

Ngày đầu tiên, tôi cố gắng để hòa nhập vào môi trường mới. Các bạn sinh viên thân thiện, nhiều câu lạc bộ đa dạng thu hút tôi. Tôi đăng ký tham gia câu lạc bộ văn nghệ và câu lạc bộ tình nguyện. Tôi muốn thử sức mình, muốn tìm thêm những trải nghiệm mới, nhưng cũng không quên giữ liên lạc với Kỳ Trầm.

Những buổi tối, khi ánh đèn trong phòng ký túc xá bắt đầu lên, tôi lại gọi điện thoại cho Kỳ Trầm. Tiếng cậu vang lên trong điện thoại như một hơi ấm, giúp tôi quên đi những mệt mỏi sau một ngày dài.

Nhưng dần dần, thời gian dành cho nhau ít đi. Cả hai đều bận rộn với lịch học, bài tập và các hoạt động ngoại khóa. Những tin nhắn dần trở nên ngắn gọn, những cuộc gọi cũng ít dần.

Một chiều, tôi nhận được tin nhắn từ Kỳ Trầm:

— “Xin lỗi em, mấy hôm nay anh bận quá, không gọi được.”

Tôi không giận cậu, chỉ nhẹ nhàng trả lời:

— “Anh cố gắng sắp xếp thời gian nhé, em nhớ anh.”

Nhưng trong lòng, tôi bắt đầu lo lắng. Tôi sợ khoảng cách, sợ chúng tôi sẽ dần xa nhau trong cuộc sống mới.

Có một hôm, trong lúc học nhóm với bạn, tôi vô tình nghe được câu chuyện về những cặp đôi đại học thường không giữ được tình cảm vì sự thay đổi môi trường và áp lực học tập.

Tôi lặng lẽ rời nhóm, lòng dâng lên một nỗi buồn không tên. Tôi tự hỏi, liệu mình và Kỳ Trầm có đủ mạnh mẽ để vượt qua mọi thử thách?

Những ngày tiếp theo, tôi quyết định không để những lo lắng chiếm lấy tâm trí. Tôi tập trung học tập, tham gia nhiều hoạt động, tìm cho mình những niềm vui mới.

Nhưng rồi, có một buổi tối, khi đang trên đường về phòng ký túc xá, tôi nhận được tin nhắn từ Kỳ Trầm. Giọng cậu run run:

— “Chúng ta cần nói chuyện.”

Tim tôi thắt lại. Tôi biết, chuyện gì đó lớn lao đang xảy ra.

Cuộc gặp gỡ vào tối hôm đó không hề dễ dàng. Kỳ Trầm nhìn tôi, mắt đỏ hoe:

— “Anh không muốn làm em buồn, nhưng anh cảm thấy mình đang dần mất kiểm soát cuộc sống. Anh sợ rằng nếu không thay đổi, chúng ta sẽ mất nhau.”

Tôi nghẹn ngào hỏi:

— “Anh muốn nói gì? Có phải anh không còn yêu em nữa?”

Cậu lắc đầu, giọng đầy đau đớn:

— “Không phải vậy. Anh vẫn yêu em, rất nhiều. Nhưng anh cần thời gian để tìm lại bản thân, để không khiến em tổn thương.”

Đêm đó, tôi thức trắng, suy nghĩ về tất cả mọi thứ. Tình yêu của chúng tôi không phải lúc nào cũng là những khoảnh khắc ngọt ngào, mà còn là sự đấu tranh giữa cảm xúc và lý trí.

Tôi biết, nếu thực sự yêu thương, thì cần phải biết cách cho nhau không gian và thời gian, để mỗi người có thể trưởng thành và hoàn thiện bản thân.

Dần dần, chúng tôi học cách yêu thương theo cách mới, không quá gắn bó, không quá níu kéo, mà là sự tin tưởng và tôn trọng.

Những lần gặp nhau trở nên ít hơn, nhưng mỗi khoảnh khắc bên nhau đều trân trọng và ý nghĩa hơn bao giờ hết.

Tôi và Kỳ Trầm vẫn cùng nhau viết tiếp câu chuyện thanh xuân, nhưng theo cách trưởng thành hơn. Tình yêu của chúng tôi không còn là những lời hứa hẹn ngây ngô, mà là sự đồng hành, chia sẻ và thấu hiểu sâu sắc.

Dù có những lúc khó khăn, dù có những giọt nước mắt và nỗi đau, nhưng chúng tôi tin rằng, tình yêu chân thành sẽ giúp chúng tôi vượt qua tất cả.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.