trên giường kẻ thù

Chương 1: Cuộc phỏng vấn giữa hai kẻ dối trá


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Phòng làm việc của Tổng giám đốc Trịnh Duy Nam nằm ở tầng cao nhất của tòa nhà kính Trịnh Gia – nơi ánh sáng phản chiếu qua từng mặt tường, soi rõ cả những điều người ta muốn giấu.

Minh Thư đứng trước cánh cửa đó, hít sâu, bàn tay nắm chặt túi hồ sơ đến trắng bệch.

Cô biết mình không được phép run. Không ở đây, không lúc này.

Với người khác, cuộc phỏng vấn này chỉ là cơ hội nghề nghiệp.

Còn với cô – là nhiệm vụ.

Một bước sai, không chỉ cô, mà cả dự án ngầm của tập đoàn Lâm Thị phía sau sẽ sụp đổ.

Tiếng trợ lý vang lên nhẹ nhàng:

– Tổng giám đốc cho mời cô vào.

Cô đẩy cửa.

Người đàn ông ngồi phía trong quay lưng về phía ánh sáng, chỉ một đường vai thẳng, dáng ngồi bình thản mà toát ra quyền uy.

Giọng nói của anh trầm, lạnh, có thứ gì đó khiến người khác muốn cúi đầu:

– Cô là ứng viên cho vị trí trợ lý cá nhân?

– Vâng. Tôi là Minh Thư.

Cô cúi đầu, nụ cười khẽ hiện, vừa đủ lịch sự, vừa đủ giữ khoảng cách.

Trịnh Duy Nam xoay ghế lại. Ánh mắt anh chạm vào cô – thẳng, sâu, và có phần... nguy hiểm.

Không cần hỏi, Minh Thư cảm nhận được người đàn ông này khác hẳn tất cả những người từng gặp. Anh không nhìn như đang quan sát một nhân viên, mà như đang đoán xem cô giấu điều gì trong ánh mắt đó.

– Hồ sơ của cô rất hoàn hảo, – anh nói, ngón tay lướt nhẹ qua tờ giấy. – Có điều... cô từng làm việc cho Lâm Thị?

Tim Minh Thư khẽ giật.

Dòng chữ đó, đáng lẽ đã bị xóa khỏi lý lịch.

– Tôi… chỉ là thực tập sinh, – cô đáp, giọng nhẹ như gió. – Không liên quan gì đến công việc chính thức.

Anh khẽ nhếch môi, không cười cũng không giận:

– Tôi không tin vào trùng hợp. Nhưng tôi lại thích những người dám bước vào lãnh địa của đối thủ.

Câu nói đó khiến cô cứng người.

Anh biết. Cô chắc chắn anh biết.

– Tôi chỉ muốn có cơ hội làm việc, thưa anh.

– Cơ hội? – Anh đứng dậy, đi vòng qua bàn, bước chân chậm rãi nhưng áp lực lan khắp căn phòng. – Cơ hội đến từ giá trị thật sự. Cô có gì khiến tôi phải chọn?

Cô ngẩng đầu. Ánh mắt giao nhau – một giây căng thẳng đến nghẹt thở.

– Tôi có thể khiến anh tin tưởng.

Khoé môi anh khẽ cong:

– Tin tưởng? Hay là tôi sẽ tìm ra điều cô đang giấu, rồi vẫn để cô ở lại, chỉ để xem cô diễn được bao lâu?

Cô sững người.

Lời nói đó như lưỡi dao vừa lạnh vừa mềm, lướt qua da thịt nhưng chưa đủ để chảy máu.

Anh cúi xuống bàn, ký nhanh lên tập hồ sơ, rồi đẩy về phía cô.

– Cô được nhận.

– Nhưng… –

– Không cần thắc mắc. Ngày mai bắt đầu.

Giọng anh dứt khoát như mệnh lệnh.

Khi cô quay đi, anh nói thêm, giọng nhẹ đến mức chỉ mình cô nghe thấy:

– Tôi thích những kẻ nói dối, miễn là họ biết cách thú vị.

Bước ra ngoài hành lang, Minh Thư cảm giác chân mình run lên.

Không phải vì sợ. Mà vì linh cảm – cuộc chiến thật sự đã bắt đầu.

Từ trong phòng, Trịnh Duy Nam nhìn theo bóng cô khuất dần.

Ngón tay anh gõ nhịp trên mặt bàn, mắt khẽ híp lại.

– Minh Thư… em giấu bí mật gì vậy?

Ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu lên khuôn mặt anh, nửa sáng, nửa tối – đúng như trò chơi mà anh sắp bắt đầu:

Một ván cờ nguy hiểm, nơi cả hai đều biết rõ – ai rung động trước, người đó thua.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×