trên giường kẻ thù

Chương 2: Ký Ức Trong Phòng Họp


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng đầu tiên ở Trịnh Gia, Minh Thư đến sớm hơn mọi người.

Cô đứng trước tấm kính lớn phản chiếu bóng mình — vest trắng, tóc búi gọn, khuôn mặt bình tĩnh. Nhưng trong lòng, từng nhịp tim lại gõ như trống trận.

Phòng họp tầng ba mươi đã sáng đèn.

Trịnh Duy Nam đã ở đó từ lúc nào, tay cầm tách cà phê, ánh mắt lạnh mà sâu như nước đá.

Anh không nói, chỉ khẽ ra hiệu cô ngồi xuống bên phải mình – vị trí của trợ lý riêng.

Cả căn phòng, chỉ có hai người.

Minh Thư mở sổ ghi chép, giọng cô bình tĩnh:

– Lịch trình hôm nay gồm cuộc họp với cổ đông và buổi ký kết đối tác Nhật Bản. Tôi đã chuẩn bị đủ tài liệu.

– Tốt. – Anh đáp ngắn gọn, rồi nhìn thẳng vào cô. – Nhưng hình như cô quên mất điều quan trọng nhất.

– Dạ?

– Cô chưa học cách nhìn vào mắt người đối diện khi nói chuyện với tôi.

Cô khẽ ngẩng lên.

Ánh mắt anh dừng trên gương mặt cô, không phải soi xét mà như dò tìm điều gì ẩn dưới lớp vỏ bình thản ấy.

Một giây, hai giây… Căn phòng bỗng yên đến lạ.

Cô chợt nhận ra – không phải anh nhìn vào mắt cô, mà là đang đọc cô, như thể từng cái chớp mắt, từng nhịp thở đều bị anh nắm bắt.

– Xin lỗi, tôi không quen với kiểu giao tiếp… trực diện như vậy.

– Ở đây, – anh dựa vào ghế, giọng trầm khàn – mọi thứ đều trực diện, kể cả khi cô muốn che giấu.

Tay anh khẽ gõ nhịp lên bàn. Tiếng gõ chậm rãi, mỗi nhịp rơi xuống khiến tim cô khẽ run.

Cô nắm chặt cây bút để giữ bình tĩnh.

– Tổng giám đốc muốn tôi chuẩn bị gì thêm cho cuộc họp?

– Một bản báo cáo về thị phần của Lâm Thị trong quý trước.

– Lâm Thị? – cô hơi sững. – Sao lại…

– Tôi thích biết rõ về kẻ thù, nhất là khi họ có thói quen gửi người của mình đến làm việc trong công ty tôi.

Không khí đông cứng.

Anh nói chậm, giọng không cao, nhưng từng chữ nặng như chì.

Cô cúi đầu, cố giấu đi biểu cảm:

– Nếu anh nghi ngờ tôi, có thể điều tra.

– Tôi đã điều tra rồi.

Anh nói, ánh nhìn chậm rãi trượt từ gương mặt đến bàn tay cô đang siết lại. – Và tôi cũng biết cô đang sợ.

Tim cô thắt lại. Nhưng ngay khoảnh khắc đó, anh đứng dậy, tiến đến gần.

Khoảng cách chỉ còn vài bước, mùi hương cà phê và gỗ đàn hương quanh anh khiến không khí đặc quánh.

– Tôi không cần bằng chứng. – Anh nói nhỏ, giọng như cơn gió lạnh lướt qua gáy cô. – Tôi chỉ muốn xem, cô sẽ phản ứng thế nào khi bị dồn đến giới hạn.

Cô ngẩng lên, ánh nhìn không còn né tránh.

– Vậy anh định làm gì?

Anh khẽ cúi xuống, gần đến mức hơi thở anh chạm nhẹ vào mái tóc cô.

– Đừng khiêu khích tôi, Minh Thư. Tôi không nhân từ đâu.

Khoảnh khắc ấy, không khí trong phòng như đặc lại.

Cô nghe rõ nhịp tim mình, nghe rõ cả tiếng mỉm cười của anh – lạnh mà đầy thách thức.

– Giờ thì, – anh lùi lại, giọng trầm thấp trở lại bình thường – chuẩn bị tài liệu đi. Cuộc họp bắt đầu sau mười phút.

Anh rời khỏi phòng, để lại cô đứng giữa khoảng sáng và bóng tối, cảm giác như vừa bước ra khỏi một trận chiến không súng đạn.

Minh Thư ngồi xuống ghế, bàn tay vẫn run nhẹ.

Cô nhìn tách cà phê anh để lại – hơi nước vẫn bốc lên, hương thơm quyện cùng hơi thở của anh còn vương trong không khí.

Trong đầu cô vang lên lời anh vừa nói:

“Tôi thích biết rõ kẻ thù của mình.”

Cô khẽ cười.

Nếu anh thật sự muốn biết, thì hãy chuẩn bị sẵn lòng…

Bởi trong trò chơi này, người thua trước có thể không phải là cô.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×