Trên Giường Không Có Luật

Chương 6: Yêu Anh Là Lỗi Của Em


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Vậy mà tôi vẫn phải giả vờ như không có chuyện gì mà nói với anh rằng tôi không quan tâm, chỉ cần anh biết ý tứ hơn. Khóc khóc một hồi, tôi ngủ thiếp đi lúc nào không rõ. Đến khi tôi thức dậy, trên bàn có đặt mấy chiếc túi Hermes. Tôi không biết Trì Lân đã mua bằng cách nào, có lẽ anh muốn bù đắp cho tôi. Vì anh đã mua đồ cho người phụ nữ khác nên muốn bịt miệng tôi, không cho ông nội biết. Tôi nhìn mấy chiếc túi trên bàn, đúng là quá châm biếm. Tôi không động vào những chiếc túi đó, mà mang trả hết về phòng Trì Lân. Chúng rất quý giá, nhưng tôi không cần. Tôi thu dọn một chút, trang điểm rồi chuẩn bị đi tìm luật sư, tư vấn về thủ tục ly hôn. Hai năm nay, tôi đã tiết kiệm được một ít tiền, đủ cho bố tôi chữa bệnh, cho em trai tôi đi học. Tôi không cần phải đợi đến tám tháng sau, đợi đến khi Trì Lân ly hôn với tôi. Sở dĩ tôi cố chấp đến bây giờ, không phải là vì khoản tiền lớn Trì Lân đã hứa hẹn, mà là vì tôi không muốn ly hôn với anh. Bây giờ tôi đã hiểu, người anh thích vẫn luôn là Từ Thanh Nhu, tôi cứ bám lấy anh cũng chẳng có ý nghĩa gì. Tôi hẹn luật sư rồi, đang định đến gặp mặt, đột nhiên bố tôi gọi điện thoại tới. “Tiểu Dư, nhà xảy ra chuyện lớn rồi, con có rảnh mau về nhà một chuyến.” “Sao vậy bố? Bệnh của bố lại trở nặng rồi?” Tôi lo lắng hỏi bố tôi. Bố tôi cười đáp: “Không phải, con cứ về đi, là chuyện tốt đấy.” Không hỏi nhiều, chỉ vội hoãn lịch hẹn với luật sư lại, lái xe về nhà. Vừa về đến đầu ngõ tôi đã thấy một hàng xe sang đỗ kín từ đầu ngõ đến cuối ngõ. Khí thế còn hơn cả nhà họ Trì. Tôi ngạc nhiên bước vào nhà. “Bố, mẹ, có chuyện gì vậy ạ?” Mẹ tôi hưng phấn kéo tôi lại. “Tiểu Dư, nhà mình phát tài rồi!” “Bố trúng xổ số ư?” “Không phải, là phát tài thật sự, phát tài lớn rồi, đặc biệt nhiều tiền.” Mẹ tôi kích động không sao tả xiết. Bố tôi đứng ở đó, một đám người khúm núm nói chuyện với ông, thái độ rất thành khẩn, lại còn khách sáo vô cùng. Mọi thứ có vẻ rất không chân thật. Cho đến khi luật sư nói chuyện với bố tôi, tôi mới biết bố tôi là con riêng của một gia đình giàu có. Ông ấy có một người cậu ở nước ngoài, rất giàu có lại không có con cái. Ông ấy có một khoản di sản lớn, đột nhiên nhìn thấy ảnh bố tôi lúc nhỏ, cảm thấy có duyên với bố tôi. Ông ấy quyết định để lại toàn bộ tài sản lại cho bố tôi. Suy nghĩ của người giàu đúng là thứ tôi không thể hiểu nổi. Tôi ngơ ngác hỏi luật sư: “Nhiều lắm ạ?” “Rất nhiều, tài sản khổng lồ, cả nhà cô tiêu mấy đời cũng không hết.” Luật sư nói thẳng toẹt ra. Sau đó, khi nhìn thấy con số khổng lồ kia, tôi cảm thấy luật sư nói rất đúng, tiêu mấy đời cũng không hết. Tôi thật sự không thể tin nổi, tình tiết trong tiểu thuyết lại xảy ra với tôi. Thậm chí có thể nói, tình tiết sảng văn vừa xuất hiện trong cuộc sống của tôi này còn đỉnh hơn tiểu thuyết cả trăm lần. Bố tôi nhận được một khoản tiền và tài sản lớn, tôi trở nên giàu có, giàu có đến mức khó tin. Luật sư làm thủ tục bàn giao tài sản với bố tôi. Mẹ tôi hưng phấn liên lạc ngay với em trai tôi để gọi nó về nước. Vì dịch bệnh nên mẹ tôi đặt luôn chuyên cơ. Quả nhiên, sau khi có tiền, ai cũng biết hưởng thụ cuộc sống, ai cũng biết cách tiêu tiền. “Mẹ, không cần thiết phải thuê chuyên cơ đâu, đặt vé hạng nhất là được rồi.” Tôi kéo tay mẹ tôi khuyên nhủ. Nhưng mẹ tôi lại ôm lấy tôi: “Nhà mình có nhiều tiền rồi, sau này có thể sống tốt hơn, con cũng không cần bị nhà họ Trì bắt nạt nữa.” Nghe mẹ nói mà mắt tôi cay cay. Tôi luôn giấu gia đình, để bố mẹ tôi nghĩ rằng tôi sống rất tốt. Nhưng hóa ra mẹ tôi đều biết hết, biết mẹ chồng và em chồng ức hiếp tôi. Biết tôi và Trì Lân sống không hạnh phúc. “Tiểu Dư, mẹ biết con lấy Trì Lân là vì bệnh của bố con, là vì cho em trai con đi học, con thích nó như vậy lại không dám thổ lộ, chỉ vì nhà mình nghèo hơn nhà họ Trì quá nhiều.” “Mẹ biết môn đăng hộ đối rất quan trọng, sau này con không cần phải chịu uất ức nữa.” Tôi ôm mẹ, buồn bã rất lâu. Tôi không nói cho Trì Lân biết chuyện gia đình tôi đột nhiên giàu có. Em trai tôi về nước, bố mẹ tôi bắt đầu mua nhà, mua xe, còn mua cả cho tôi, còn cho tôi tiền để mở công ty nữa. Nhưng tôi đều từ chối. Tôi không biết kinh doanh, không cần phải ném tiền qua cửa sổ. Thời gian này, tôi ở nhà bố mẹ đẻ, tiện thể nhờ luật sư tư vấn chuyện ly hôn. Luật sư là đàn anh khóa trên của tôi hồi còn học đại học, tên là Ôn Đình, người cũng như tên, dịu dàng và có năng lực, gia cảnh cũng rất tốt, là nam thần được cả trường công nhận. Hồi đại học chúng tôi cùng tham gia câu lạc bộ kịch, tôi phụ trách viết kịch bản, anh ấy là nam chính. Sau đó anh ấy ra nước ngoài, năm ngoái mới vừa về nước, chúng tôi mới liên lạc lại qua buổi họp lớp. Trong quán cà phê, tôi và Ôn Đình ngồi đối diện nhau. “Em muốn ly hôn với Trì Lân?” Ôn Đình hỏi tôi. Tôi gật đầu: “Đúng vậy, em muốn anh giúp em soạn một bản thỏa thuận, em sẽ ra đi tay trắng.” Những tài sản đó đều là tiền của nhà họ Trì, tôi không định lấy. Trước đây không muốn, bây giờ nhà tôi có rất nhiều tiền rồi, càng không cần phải lấy. “Được, anh giúp em.” Ôn Đình cũng không hỏi nhiều. Anh ấy biết tình cảm của tôi và Trì Lân cũng không thắm thiết gì, nói chính xác hơn là anh ấy biết Trì Lân không thích tôi. Trong lúc chúng tôi đang nói chuyện, tôi cảm thấy có ánh mắt sắc bén hướng về phía mình. Còn chưa kịp quay đầu lại, tôi đã nghe thấy một giọng nói: “Đường Dư.” Tôi nhìn sang, là Từ Thanh Nhu. Cô ta đi cùng Trì Lân. Từ Thanh Nhu khoác chiếc túi Hermes mà Trì Lân tặng, vẻ mặt đắc ý, cứ như thể cô ta mới là bà Trì chứ không phải tôi. Hình ảnh hai người đứng cạnh nhau khiến tim tôi đau nhói, khó chịu đến tái mặt. Không ai biết tôi thích Trì Lân, thích anh rất nhiều. “Em không sao chứ?” Ôn Đình ân cần hỏi tôi. Tôi vừa định trả lời thì Trì Lân đã bước nhanh tới, đứng trước mặt tôi. “Hai người đang làm gì vậy?” “Bàn công việc.”

trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!