Tôi không nói với Trì Lân rằng tôi đang nhờ Ôn Đình soạn thảo thỏa thuận ly hôn.
Tôi sẽ tìm cơ hội thích hợp để nói chuyện ly hôn, chứ không phải là ngay trước mặt Từ Thanh Nhu, tôi không muốn cô ta quá đắc ý.
Trì Lân nhìn tôi chằm chằm một lúc, sau đó quay sang nhìn Ôn Đình với ánh mắt cảnh cáo.
“Tránh xa cô ấy ra.”
“Nếu tôi không tránh thì sao?”
Ôn Đình khẽ mỉm cười, vẻ mặt đầy khiêu khích.
Tôi không rõ giữa hai người có chuyện gì, nhưng tôi biết Trì Lân vốn nóng tính, nếu Ôn Đình chọc giận anh ấy chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Trì Lân siết chặt nắm đấm.
Tôi sợ Trì Lân đánh anh ấy nên vội vàng kéo tay Trì Lân lại: “Trì Lân, anh không được đánh người.”
Trì Lân cười khẩy, quay sang nhìn tôi: “Yên tâm đi, anh sẽ không đánh anh ta đâu, anh vẫn còn đủ lý trí mà.”
“Nhưng mà Ôn Đình, nếu anh còn dám tìm đường chết nữa, sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu.”
Nói xong, Trì Lân quay người bỏ đi.
Từ Thanh Nhu nhìn theo bóng lưng Trì Lân rồi vội vàng đuổi theo.
Tôi xin lỗi Ôn Đình, sau đó cầm thỏa thuận ly hôn về nhà.
Đến giờ ăn cơm, Trì Lân gửi cho tôi một đoạn video.
Tôi rất ngạc nhiên, bởi hiếm khi anh ấy chủ động nhắn tin cho tôi như vậy.
Nhưng tin nhắn tôi gửi anh ấy chắc chắn sẽ trả lời.
Tôi mở video ra.
Những hình ảnh trong video khiến tôi vô cùng kinh ngạc.
Đó là cảnh Ôn Đình bị đánh, do ông cụ nhà họ Ôn ra tay.
Ông ấy đánh Ôn Đình gần chết.
Những nhát roi giáng xuống người Ôn Đình không chút nương tay, tuy không đổ máu nhưng cũng đủ khiến anh ấy trầy da tróc thịt.
Không cần xem cũng biết, đây chắc chắn là kiệt tác của Trì Lân.
Tôi vội vàng gọi điện cho Trì Lân.
Bên kia bắt máy rất nhanh.
“Trì Lân, có phải anh đã nói ông cụ nhà họ Ôn đánh Ôn Đình không?” Tôi hỏi anh.
Trì Lân “ừ” một tiếng: “Là anh.”
Anh thừa nhận quá dễ dàng.
“Tại sao anh lại bảo ông cụ đánh anh ấy? Anh ấy đã làm gì sai?!” Tôi tức giận hỏi.
Trì Lân cười khẩy: “Đáng đánh, sao không đánh chết luôn đi?”
Tôi hiểu rồi, câu nói “tôi sẽ không để anh yên” của Trì Lân không phải chỉ là nói chơi.
Trì gia có thể thao túng mọi thứ, đây không phải chuyện đùa.
“Trì Lân, anh thật vô lý.”
Tôi không muốn nói chuyện với Trì Lân nữa, tôi muốn gọi cho Ôn Đình để hỏi thăm tình hình của anh ấy.
Dù sao thì cũng vì Trì Lân lên Ôn Đình mới bị đánh.
Tôi vừa định cúp máy Trì Lân lại lên tiếng:
“Ông nội muốn chúng ta về nhà ăn cơm, em có đi không?”
Trì Lân hỏi tôi với giọng dò xét.
Tôi vốn đang tức giận, nhưng suy nghĩ một hồi, cuối cùng tôi lại đồng ý: “Đi.”
Ông nội đối xử với tôi rất tốt.
Trì Lân không thích tôi, nhưng ông nội lại rất quan tâm tôi, trong số con cháu nhà họ Trì, ông nội tốt với tôi còn hơn cả cháu ruột của mình.
“Vậy em chờ anh, tan làm anh sẽ qua đón em.”
Trì Lân vội vàng nói với tôi.
Tôi mím môi: “Em chuyển nhà rồi, tối em sẽ đến thẳng nhà chính.”
“Được.”
Trì Lân không nói gì thêm.
Tôi đã chuyển nhà rồi thật.
Tôi đang sống trong căn nhà mới của bố mẹ tôi, tận hưởng cuộc sống được người khác phục vụ từ A đến Z, giống như khi còn ở nhà cũ của nhà họ Trì vậy.
Chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi, đã có rất nhiều thứ thay đổi.
Ông nội Trì rất tốt với tôi, dù có muốn ly hôn với Trì Lân tôi cũng nên đến nhà họ Trì để nói rõ mọi chuyện với ông.
Mẹ tôi biết tôi muốn về nhà họ Trì, lập tức bảo tài xế lái Rolls-Royce đưa tôi đi.
“Mẹ, không cần thiết phải làm như vậy đâu.”
“Sao lại không cần? Con quên mẹ chồng con đã đối xử với con như thế nào rồi sao! Lần đó họ mời con đi ăn rồi bỏ con lại một mình, bắt con tự đi bộ về, chẳng qua là vì họ coi thường con, họ nghĩ con làm bẩn xe của họ.”
Mẹ tôi tức giận nói.
Lần đó đúng là như vậy thật.
Địa điểm ăn uống ở ngoại ô, tôi đi bộ hơn nửa tiếng mới bắt được xe, vừa lạnh vừa sợ.
Sau khi về nhà tôi còn bị ốm một trận, tất cả đều là lỗi của mẹ chồng tôi.
“Nghe lời mẹ, con cứ trang điểm thật đẹp rồi đi Rolls-Royce đến đó, để những người coi thường con phải lóa mắt.”
“Không cần đưa con đến tận nơi đâu, ăn xong thì mẹ cứ bảo tài xế đến đón con là được.” Tôi nói với mẹ tôi.
Mẹ tôi rất thông minh, bà ấy hiểu ý tôi ngay, cũng vui vẻ đồng ý.
Những ngày này, mẹ tôi đã mua sắm cho tôi rất nhiều thứ.
Tôi chọn một vài món trang sức, mặc một chiếc váy hàng hiệu rồi đến nhà họ Trì.
Mặc dù chỉ là một bữa cơm gia đình, nhưng sẽ có rất nhiều người đến, còn có cả những người bạn tốt của nhà họ Trì nữa.
Tôi vừa đến nhà họ Trì thì em chồng tôi, Trì Mẫn, đã trợn tròn mắt khi nhìn thấy trang phục trên người tôi.
“Đường Dư, sao cô lại ăn mặc như thế này?”
Tiếng hét của cô ta khiến mọi người đổ dồn ánh mắt về phía tôi, tất cả đều kinh ngạc nhìn tôi chằm chằm.
Cũng không có gì lạ, mẹ chồng tôi không cho tôi tiêu tiền của nhà họ Trì. Địa vị của tôi, nói dễ nghe một chút thì là dâu trưởng của nhà họ Trì.
Nhưng thực tế, trong mắt người nhà họ Trì, tôi chỉ là một người hầu, là con gái của một tài xế.
Trong những bữa tiệc của nhà họ Trì, các cô con gái và con dâu đều mặc váy hàng hiệu.
Mà tôi chỉ có một chiếc váy hàng hiệu do mẹ chồng tôi ban cho.
Vì vậy, tôi luôn bị mọi người cười chê. Mà dần dần, trừ khi ông cụ đích thân gọi, nếu không tôi sẽ không bao giờ đến dự những bữa tiệc đó.
Hôm nay, tôi mặc một chiếc váy hàng hiệu trị giá bảy con số, đeo trang sức cũng trị giá bảy con số.
Đương nhiên Trì Mẫn không thể chấp nhận được.
“Tôi mặc như thế nào? Như vậy không đẹp sao?” Tôi cười hỏi lại Trì Mẫn.
Trì Mẫn càng kích động hơn: “Đẹp cái gì mà đẹp, đồ nhà quê, cô biết nó đắt thế nào không? Quả nhiên là loại hàng chẳng ra gì, chỉ biết tiêu tiền của nhà.”
Mẹ chồng tôi nghe vậy cũng không nhịn được mà chạy tới dạy dỗ tôi.
“Đường Dư, cô điên rồi sao, nhà họ Trì kiếm tiền đâu có dễ, nhà mẹ đẻ cô lại chẳng giúp được gì cho Trì Lân, cô không biết vun vén gia đình còn bày vẽ ra mấy thứ này, cô xứng sao?”