Trên Giường Không Có Luật

Chương 9: Ly Hôn ư? Không Kịp Nữa Rồi


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

“Em muốn ly hôn với anh, đơn ly hôn em đã gửi cho anh rồi, anh chưa đọc sao?” Tôi ngước mắt nhìn Trì Lân. Trì Lân cười khẩy một tiếng: “Chưa đọc, hợp đồng ba năm chưa hết hạn, anh sẽ không ly hôn với em.” Trông Trì Lân có vẻ rất tức giận. Tôi không hiểu tại sao anh lại giận. Rõ ràng anh không thích tôi, người anh thích là Từ Thanh Nhu. Tôi ly hôn với anh rồi, anh có thể danh chính ngôn thuận ở bên Từ Thanh Nhu, đáng lẽ anh phải vui mới đúng chứ. “Trì Lân, nếu anh không ly hôn, em sẽ không ký hợp đồng với nhà họ Trì.” Tôi không cam tâm. Trì Lân cười lạnh nhìn tôi: “Không ký thì thôi.” Có vẻ như anh chẳng hề quan tâm đến chuyện làm ăn của nhà họ Trì. Tôi còn định nói gì đó, Trì Lân đã nhận được điện thoại của đội, vội vàng rời đi. Trì Lân vừa đi, tôi ngẩng đầu lên đã thấy ông cụ đang đứng gần đó. Đối diện với ông cụ, tôi không đủ can đảm để nói rằng tôi sẽ không ký hợp đồng nếu không được ly hôn. Ông cụ đối xử rất tốt với tôi, còn tốt với tôi hơn cả với con cháu ruột thịt nhà họ Trì. Nếu không có ông giúp đỡ, bệnh của bố tôi đã không được chữa trị kịp thời, em trai tôi cũng không thể học trường mình mong muốn. Nếu ông không che chở cho tôi, có lẽ tôi đã bị người nhà họ Trì bắt nạt đến chết rồi. “Ông nội.” Tôi gọi một tiếng. Ông cụ thở dài: “Tiểu Dư, cháu không thích Trì Lân ư? Tại sao cứ nhất quyết đòi ly hôn với nó? Nó thích cháu như vậy, thích cháu rất nhiều năm rồi.” Tôi ngơ ngác nhìn ông cụ, không dám tin vào những lời mình vừa nghe. Anh ấy thích tôi? Cháu đích tôn của nhà họ Trì lại đi thích con gái của một tài xế trong nhà? Ông cụ nhìn vẻ mặt ngây ngốc của tôi, quyết định kể cho tôi nghe. Chuyện ông muốn tôi kết hôn với Trì Lân là do chính Trì Lân đề nghị, anh ấy nói rằng nếu người kết hôn với anh không phải là tôi, anh thà cả đời này không kết hôn. Ông cụ còn kể rằng, chuyện bố tôi bị bệnh, ông vốn định trực tiếp đưa tiền cho tôi. Là Trì Lân đã đề xuất ý kiến, bảo tôi kết hôn với anh để lấy tiền chữa bệnh cho bố tôi, mục đích là để trói tôi lại bên cạnh anh. Ông cụ kể rất nhiều chuyện. Rằng tôi có thể yên tâm học ở trường tốt nhất cũng là do Trì Lân yêu cầu. Rằng cái ngày sau khi tôi thi đại học xong, bị bọn côn đồ bắt nạt, chính Trì Lân đã chạy đi đánh chúng một trận, suýt chút nữa thì phế người ta, bản thân cũng suýt chút nữa không thể vào được trường cảnh sát. “Hợp đồng không ký cũng được, nhưng Tiểu Dư, cháu hãy nhìn thẳng vào lòng mình đi, nếu cháu thật sự không thích Trì Lân, ông sẽ làm chủ, cho hai đứa ly hôn.” Ông cụ thở dài, “Ông sẽ không để nó làm khó cháu.” “Ông nội, cháu không ly hôn nữa.” Tôi vội vàng đáp. Biết Trì Lân thích tôi, sao tôi có thể đòi ly hôn với anh? Tôi vội vã lái xe đi tìm Trì Lân. Nhưng khi đến đồn cảnh sát, đồng đội của Trì Lân lại nói với tôi rằng anh ấy đã đi làm nhiệm vụ rồi. “Khi nào anh ấy mới về?” Tôi hỏi người cảnh sát trước mặt. “Khó nói lắm, nhiệm vụ lần này rất nguy hiểm.” Tôi không biết mình đã rời khỏi đồn cảnh sát bằng cách nào. Không liên lạc được với Trì Lân, tôi đành phải ở nhà chờ anh ấy. Nghề nghiệp của anh ấy rất đặc biệt, trừ khi anh ấy chủ động liên lạc với tôi, nếu không, tôi chẳng có cách nào tìm được anh. Mỗi ngày ngoài việc viết lách ra, tôi chỉ biết dán mắt vào điện thoại, sợ bỏ lỡ tin tức gì của Trì Lân. Cứ thế mà đợi ba ngày. Đến khi tôi nhận được tin tức lại là tin Trì Lân đang nằm trong bệnh viện. Tôi vội vàng chạy tới, Trì Lân nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, xung quanh còn có đồng đội của anh ấy, ai nấy đều cao mét tám mấy, thân hình vạm vỡ, đúng chuẩn soái ca. “Chào chị dâu.” Bọn họ đồng thanh chào tôi. “Chào mọi người.” Tôi hơi ngại ngùng. Đột nhiên bị nhiều người gọi là chị dâu như vậy, tôi có hơi không quen. Đám trai đẹp kia rất biết ý, kiếm cớ chuồn hết. Trong phòng bệnh chỉ còn lại tôi và Trì Lân. Trì Lân nhíu mày, đưa tay định lấy thuốc lá. Nhưng tôi đã nhanh chân tiến lên giật lấy điếu thuốc của anh ấy: “Anh bị thương rồi còn hút thuốc, không muốn sống nữa sao?” “Đường Dư, chuyện ly hôn, có thể đợi anh khỏe lại rồi nói được không?” Trì Lân nhìn tôi, đáy mắt thoáng vẻ đau khổ. “Trì Lân, em không ly hôn với anh nữa.” Tôi nhìn thẳng vào mắt Trì Lân. Trì Lân ngẩn người nhìn tôi mấy giây, rồi vươn tay kéo tôi vào lòng, chủ động hôn tôi. Đây là lần đầu tiên anh ấy hôn tôi. Tôi và Trì Lân đã làm lành, tôi đã theo đuổi được giấc mơ suốt thời thanh xuân của mình. Trong quá trình ở bên nhau, tôi mới biết Trì Lân luôn thích tôi. Anh chưa từng thích Từ Thanh Nhu. Lần này anh có qua lại với Từ Thanh Nhu cũng là vì có một tên tội phạm ma túy thích cô ta. Anh tiếp cận Từ Thanh Nhu là để điều tra tung tích của tên tội phạm kia. Nhiệm vụ đã được hoàn thành, đương nhiên anh và Từ Thanh Nhu cũng không còn quan hệ gì nữa. Từ Thanh Nhu đã bị bắt, cô ta đã giúp đỡ tên tội phạm kia, đương nhiên không thể thoát tội. Ông cụ cũng rất giữ lời, không chia cổ phần cho mẹ chồng và Trì Mẫn. Hai người họ ngày nào cũng đến cầu xin tôi, nhưng tôi không thèm để ý. Đối với những người đã từng bắt nạt tôi, tôi sẽ không bao giờ mềm lòng. Họ chỉ đang tự làm tự chịu mà thôi. Kể từ khi thân phận của tôi lộ rõ, người nhà họ Trì ai nấy đều tâng bốc tôi, đến cả bố chồng tôi cũng nhường nhịn tôi mấy phần, còn cảnh cáo Trì Lân phải đối xử tốt với tôi. Chuyện của Trì Lân và Từ Thanh Nhu là vì công việc, anh đã viết bản kiểm điểm dài một vạn chữ cho tôi, mong tôi tha thứ cho anh. Tôi không giận Trì Lân. Anh đã dùng cả tính mạng để bảo vệ tổ quốc, bảo vệ nhân dân, đó là trách nhiệm của anh. Còn trách nhiệm của tôi là bảo vệ anh. Người vui nhất khi tôi làm lành với Trì Lân chính là bố mẹ tôi. Họ luôn quý mến Trì Lân, bởi Trì Lân là người chính trực, tam quan đoan chính. Đặc biệt là dạo gần đây, Trì Lân dỗ bố mẹ tôi vui vẻ vô cùng.

trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!