Trên Giường Không Có Luật

Chương 8: Đường Dư Có Thù Tất Báo


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Hai mẹ con bà ta như phát điên, nhảy dựng lên trước mặt tôi, chỉ hận không thể lột quần áo trên người tôi ra. Đúng là trong mắt bọn họ tôi không xứng thật. “Tại sao lại không xứng? Nhà mẹ đẻ tôi không giàu có gì thật, nhưng tôi đã gả cho Trì Lân, là cháu dâu trưởng trong nhà, nếu tôi không xứng, vậy chẳng phải Trì Lân cũng không ra gì sao?” “Con ranh này, bản thân mày không ra gì còn dám nói xấu chồng mày, dám cãi láo với tao, đừng trách tao dạy dỗ mày.” Mẹ chồng tôi không để ý đến những người xung quanh, trực tiếp giơ tay lên định đánh tôi. “Ai dám động vào cô ấy, người đó cút khỏi nhà họ Trì.” Một giọng nói vang lên, cắt ngang lời mẹ chồng tôi. Tôi quay đầu lại, Trì Lân đã thay thường phục, sải bước đi vào. Trông anh rất bảnh bao. Bản thân anh vốn đã đẹp trai, mặc gì cũng đẹp. Mẹ chồng tôi và Trì Mẫn thấy Trì Lân thì dịu giọng đi nhiều. Hai người luôn rất sợ Trì Lân. Bà ta không phải mẹ ruột của Trì Lân, mà là mẹ ruột của Trì Mẫn. Mẹ chồng tôi vốn là người biết co biết giãn, với tôi lúc nào cũng lên mặt, nhưng trước mặt người khác trong nhà họ Trì bà ta lại khúm núm, rất giỏi lấy lòng người khác. Thấy Trì Lân, bà ta lập tức tỏ vẻ yếu đuối. “Trì Lân, con xem Đường Dư bây giờ còn ra thể thống gì nữa, mẹ mới dạy dỗ nó vài câu, nó đã dám cãi lại mẹ, còn nói con không ra gì.” “Đúng đó anh, anh biết Đường Dư tiêu xài hoang phí thế nào không? Váy áo, trang sức toàn bảy chữ số, nhà họ Trì có giàu có đến đâu cũng không chịu nổi chi tiêu như vậy, mấy chị em dâu ở đây có ai mặc đồ đắt tiền, đeo trang sức đắt giá như vậy đâu.” Trì Mẫn tức tối nói. Tôi biết Trì Mẫn muốn ám chỉ điều gì. Hai mẹ con kẻ tung người hứng, diễn trò trước mặt Trì Lân. Tôi vừa định mở miệng Trì Lân đã sầm mặt, nhìn mẹ kế và em gái mình. “Cô ấy muốn mặc gì, đeo gì là chuyện của cô ấy, cô ấy là vợ của Trì Lân tôi, tôi thích thì tôi cho cô ấy tiêu, hai người có ý kiến gì sao?” Mẹ chồng và Trì Mẫn cùng ngớ người, không ngờ Trì Lân lại bênh vực tôi. Dù gì Trì Lân cũng là cháu đích tôn của nhà họ Trì, bọn họ không dám đụng vào. Bị chửi một trận, hai người chỉ biết trừng mắt nhìn tôi, sau đó tức tối bỏ đi. Trì Lân đi đến trước mặt tôi, nhưng tôi lại lách người qua anh, định đi thăm ông cụ. Ai ngờ chưa kịp đi, ông cụ đã ra trước rồi. Người nhà họ Trì nhao nhao vây quanh ông cụ, thi nhau nịnh bợ. Nhưng ông chẳng để ý tới ai, chỉ trịnh trọng tuyên bố. “Hôm nay chúng ta sẽ đón một vị khách rất quan trọng, là nhà đầu tư lớn của nhà họ Trì.” Nhà họ Trì vốn đã là gia tộc hàng đầu, có thể đầu tư cho nhà họ Trì, chắc chắn không phải dạng vừa. Ai nấy đều tò mò. Đúng lúc mọi người đang xôn xao bàn tán. Mấy người mặc vest công sở bước vào, đi thẳng đến chỗ tôi. “Cô chủ.” Là chú Dương, thư ký của bố tôi. “Chú Dương, sao chú lại tới đây?” Tôi ngớ người hỏi chú Dương ngay trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người. Chú Dương cười cười đưa một bản hợp đồng đến trước mặt tôi: “Cô chủ, chủ tịch nói, hôm nay sẽ dùng bữa tiệc gia đình để bàn chuyện hợp tác với nhà họ Trì.” “Chủ tịch còn nói, hợp đồng giao cho cô, nếu cô đồng ý sẽ ký luôn trong hôm nay, còn nếu không, việc hợp tác coi như bỏ.” Chú Dương đưa tập tài liệu cho tôi. Những người có mặt đều hít sâu một hơi. Không ai có thể ngờ được tôi lại là nhà đầu tư lớn của nhà họ Trì kia. Đến cả ông cụ cũng hơi ngớ người, chỉ có Trì Lân là vẫn bình thản đứng bên cạnh tôi. Những người nhà họ Trì từng bắt nạt, sỉ nhục tôi trước đây, giờ đều thay đổi sắc mặt. Ngay cả mẹ chồng và Trì Mẫn cũng nhanh chóng phản ứng lại, chạy tới nịnh nọt tôi. “Đường Dư, nhà mẹ cô giàu có từ bao giờ thế?” “Đúng đó chị dâu, sao chị không nói sớm, thảo nào hôm nay chị mặc đồ đẹp như vậy, còn đeo trang sức đắt tiền như thế, đúng là rất hợp với chị.” Tôi nhìn dáng vẻ bọn họ lật mặt còn nhanh hơn cả lật bánh tráng, không thèm để ý mà đi thẳng về phía ông cụ. Ông cụ nhìn tôi đầy trìu mến. “Tiểu Dư, mấy năm nay cháu chịu nhiều uất ức rồi, chuyện hợp tác...” Ông cụ rất coi trọng vụ hợp tác này, một khi thành công, nhà họ Trì có thể thuận lợi mở rộng thị trường ra nước ngoài. Tôi đã nghe bố và chú Dương nhắc đến chuyện này. Có thể thấy, ông cụ rất mong tôi ký hợp đồng. Tôi mím môi: “Ông, hợp đồng cháu có thể ký, nhưng cháu có hai điều kiện.” “Điều kiện gì cháu cứ nói, ông nhất định sẽ đồng ý.” Ông nội vội vàng nói. Tôi nhìn mẹ chồng và em chồng: “Cổ phần của nhà họ Trì, ai cũng có thể có phần, trừ hai người họ.” “Được.” Ông cụ gật đầu. Mẹ chồng và Trì Mẫn nghe, điên rồ đến mức suýt chút nữa đã nhào lên bóp chết tôi, nhưng bị vệ sĩ lôi ra ngoài. Dù cách xa xa vẫn có thể nghe thấy tiếng hai người điên cuồng chửi rủa tôi. Tôi cong môi cười khẩy. Bao nhiêu năm nay bọn họ ức hiếp tôi, tôi không chấp nhặt. Nhưng Trì Mẫn đã hủy hoại cuộc hôn nhân của tôi và Trì Lân, hủy hoại giấc mộng bao năm của tôi, vậy tôi cũng sẽ hủy hoại tất cả của cô ta. Tôi không phải đóa sen trắng thánh thiện, tôi là người có thù tất báo. “Điều kiện thứ hai là gì?” Ông cụ hỏi tôi. Tôi nhìn Trì Lân đang đứng bên cạnh: “Cháu muốn cùng Trì Lân...” Chưa kịp để tôi nói hết câu, Trì Lân đã cắt lời: “Đường Dư!” Nói xong, Trì Lân kéo tôi đi thẳng ra ngoài. Tôi giằng tay ra khỏi tay Trì Lân, anh ấy cũng buông tôi ra, còn giúp tôi chỉnh lại quần áo. “Tiểu Dư, hôm nay em mặc đẹp lắm.” Đây là lần đầu tiên Trì Lân khen tôi xinh đẹp. Tôi hơi ngẩn người, nói không rung động là giả, dù sao cũng là người đàn ông mình đã yêu bao nhiêu năm. Nhưng anh ấy không yêu tôi, tôi cũng không muốn cố chấp nữa. “Cảm ơn.” Tôi nói một câu khách sáo với Trì Lân: “Còn nữa, quần áo và trang sức là em tự mua bằng tiền của mình, không liên quan gì đến nhà họ Trì của anh.” Sắc mặt Trì Lân hơi tái đi: “Em có ý gì?”

trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!