trí lực siêu phàm

Chương 2: Vụ án đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Linh thức dậy với tâm trạng vừa háo hức vừa lo lắng. Khả năng cảm nhận nỗi sợ hãi của mình rõ ràng hơn hôm qua, nhưng cô vẫn chưa hiểu hết giới hạn của nó. Cô biết một điều chắc chắn: nếu dùng không cẩn thận, sức mạnh này có thể khiến người khác lo lắng hoặc thậm chí tổn thương.

Trong khi Linh đi xuống cầu thang căn hộ, điện thoại rung lên. Một tin nhắn từ Huy:

"Sáng nay có vụ án cần cô giúp. 10 giờ tại hiện trường. Hãy chuẩn bị."

Linh nhíu mày. Vụ án? Ngay cả khi Huy gọi cô, cô cũng chưa từng tham gia điều tra chính thức. Nhưng cảm giác hứng thú trỗi dậy, khiến cô gật đầu với chính mình: Được rồi, hôm nay sẽ là thử thách đầu tiên.

Đến hiện trường, Linh thấy Huy đang đứng cạnh cảnh sát, ánh mắt lạnh lùng nhưng tập trung. Anh thấy cô, gật nhẹ. “Đây là vụ mất cắp tại cửa hàng trang sức. Chủ cửa hàng nói một viên kim cương quý bị lấy trộm vào đêm qua, nhưng không ai thấy dấu vết nào.”

Linh nhìn quanh, cảm nhận nỗi sợ hãi và lo lắng len lỏi trong từng chi tiết nhỏ: nhân viên cửa hàng, khách hàng qua lại, những vật dụng bị di chuyển bất thường. Một cảm giác lạ lùng, tinh tế, dần hiện lên trong cô: Người trộm… không phải là kẻ lạ. Anh ta… rất lo sợ.

Huy theo sát cô, ánh mắt anh quan sát từng phản ứng của cô. “Cô cảm thấy gì?” Anh hỏi. Linh hít một hơi sâu, cố gắng diễn đạt: “Tôi… cảm giác người lấy đồ rất lo lắng, nhưng không phải vì bị phát hiện. Anh ấy… hoảng sợ vì điều gì đó khác.”

Huy nhíu mày, không nói gì, nhưng ánh mắt lóe lên một tia nể phục. Anh chưa bao giờ gặp người nào có khả năng đọc cảm xúc tinh tế như vậy.

Linh bước tới gần quầy thanh toán, nơi nhân viên vẫn run rẩy kể lại câu chuyện. Cô nhìn thẳng vào mắt anh ta, cảm nhận: Anh ấy không liên quan trực tiếp, nhưng biết điều gì đó quan trọng. Sợ hãi… và lo lắng. Cô nhẹ nhàng hỏi: “Anh có thể nói rõ hôm qua đã thấy gì không?”

Người nhân viên lúng túng, nhưng khi Linh nhìn thẳng, anh ta mở miệng: “Tôi… tôi thấy một bóng người rón rén vào cửa hàng, nhưng không biết ai… và… anh ấy dường như bị đe dọa.”

Linh nắm lấy chi tiết này, kết hợp với cảm giác từ trực giác tâm lý: Người lấy kim cương đang bị ép buộc, không phải tự do hành động.

Huy nghe vậy, im lặng một lúc rồi gật nhẹ. “Cô đúng. Kẻ lấy đồ có vẻ không phải kẻ tội phạm chuyên nghiệp, mà là nạn nhân của ai đó.”

Linh hít sâu, tập trung trí lực: cô bắt đầu cảm nhận rõ hơn cảm giác sợ hãi và áp lực từ người kia, như thể hóa thân vào anh ta. Cảm giác run rẩy, lo lắng, hối hận – tất cả hòa trộn thành một bức tranh tinh thần sống động. Cô lắng nghe, định hình hành động của kẻ trộm.

“Anh ta sẽ đi theo lối ra sau cửa hàng. Tôi cảm thấy rõ ràng ở đó có dấu vết bị bỏ qua.” Linh chỉ tay về phía lối sau.

Huy nhìn theo, nửa tin nửa ngờ. Anh quay sang cảnh sát: “Kiểm tra lối ra sau cửa hàng. Theo chỉ dẫn của cô ấy.”

Chỉ vài phút sau, cảnh sát phát hiện một túi nhỏ bị bỏ lại, bên trong là kim cương. Linh cảm nhận kẻ lấy trộm đang đứng gần, run rẩy nhìn cảnh sát nhưng không biết phải làm gì. Cô khẽ bước tới, dịu dàng: “Anh không sao đâu, hãy kể mọi chuyện thật với chúng tôi.”

Kẻ lấy trộm run rẩy, cuối cùng thừa nhận: anh bị một người ép buộc lấy kim cương để trả nợ. Linh cảm nhận từng nỗi sợ hãi, hối hận, và lo lắng của anh, nhưng cô cũng truyền cho anh cảm giác an toàn: Mọi chuyện sẽ ổn.

Huy đứng bên, ánh mắt anh ánh lên sự ngạc nhiên và nể phục. “Cô… thực sự có khả năng đặc biệt. Tôi không nghĩ… người bình thường có thể làm được điều này.”

Linh đỏ mặt, vừa tự tin vừa lo lắng: “Đó… chỉ là trực giác thôi. Tôi không chắc mình làm đúng.”

Nhưng Huy chỉ mỉm cười, không nói gì. Trong ánh mắt anh, Linh đọc được sự tin tưởng – lần đầu tiên trong đời cô cảm nhận rằng sức mạnh tâm lý của mình không chỉ là điều lạ thường, mà còn có thể giúp người khác, cứu người và giải quyết vụ án.

Khi vụ án kết thúc, Linh đứng ngoài cửa hàng, nhìn Huy và cảnh sát xử lý tình huống. Cô cảm giác tim mình rộn ràng. Một phần vì vụ án thành công, một phần vì Huy – người thám tử lạnh lùng nhưng tinh tế – đang đứng gần, ánh mắt dịu dàng pha chút tò mò và nể phục.

Trên đường về, Linh tự nhủ: từ hôm nay, cuộc sống của cô sẽ không còn bình thường. Mỗi vụ án, mỗi cảm xúc của người khác đều sẽ là thử thách và cơ hội để cô hiểu bản thân mình. Và… Huy, người vừa nghi ngờ vừa nể phục cô, sẽ luôn đồng hành, dù cô không biết điều đó sẽ dẫn đến đâu.

Buổi tối, Linh ghi nhật ký, tay run run khi viết lại mọi thứ xảy ra. Một điều chắc chắn: hành trình khám phá sức mạnh tâm lý và cảm nhận sâu sắc con người khác mới thực sự bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×