Ngày hôm sau, Linh bước vào văn phòng với tâm trạng vừa háo hức vừa căng thẳng. Vụ án kim cương hôm qua đã giúp cô nhận ra sức mạnh tâm lý của mình thực sự hữu ích. Nhưng đồng thời, cô cũng hiểu rằng khả năng này không thể tiết lộ cho bất kỳ ai, nếu không sẽ gặp rắc rối.
Khi cô vừa mở cửa phòng làm việc, một bóng người xuất hiện phía sau bàn lễ tân. Linh hơi giật mình khi nhìn thấy Huy – thám tử trẻ, dáng người cao ráo, ánh mắt sắc bén nhưng dịu dàng một cách lạ thường. Anh tiến lại gần, giọng trầm nhưng có phần tinh nghịch:
“Linh, cô rảnh chứ? Tôi muốn nhờ cô giúp một việc nhỏ.”
Linh hít một hơi sâu, cố giữ bình tĩnh: “Dạ… việc gì ạ?” Cô cảm giác tim mình đập mạnh, không chỉ vì Huy mà còn vì cách anh quan sát cô, như thể anh biết mọi điều cô cảm nhận.
Huy mỉm cười, nhưng trong ánh mắt anh có gì đó thăm dò: “Một vụ án nhỏ, nhưng tôi nghĩ cô sẽ… hứng thú.”
Linh gật đầu, vừa tò mò vừa lo lắng. Cô chưa từng tham gia điều tra chính thức, và nếu có người biết sức mạnh tâm lý của cô, mọi thứ sẽ phức tạp hơn nhiều. Nhưng trực giác thúc giục cô: Hãy thử. Đây là cơ hội để học cách kiểm soát sức mạnh của mình.
Họ ra hiện trường, một ngôi nhà cũ nằm sâu trong con hẻm. Một vụ mất trộm tiền mặt và tài sản quý vừa xảy ra. Linh bước vào, cảm nhận rõ rệt nỗi sợ hãi, lo lắng và căng thẳng từ các nhân chứng. Cô hít sâu, tập trung trí lực. Những cảm giác đó không chỉ hiện lên trong cô, mà còn len lỏi vào từng chi tiết nhỏ: cách người trộm mở cửa, cách họ di chuyển, thậm chí ánh mắt của kẻ gian cũng bộc lộ nỗi lo sợ khi bị phát hiện.
Huy đứng bên cạnh, quan sát cách Linh hành xử. Anh không nói gì, chỉ thỉnh thoảng hỏi một câu ngắn gọn, như để xác nhận cảm giác cô nhận được. “Cô nghĩ kẻ trộm sẽ đi đâu?”
Linh nhíu mày, tập trung. Anh ta hoảng sợ… nhưng biết sợ bị phát hiện. Có lối ra phía sau sân vườn. Cô chỉ tay: “Tôi nghĩ anh ta sẽ đi lối này.”
Huy nhìn theo, ánh mắt lóe lên một tia nể phục. “Được. Chúng ta kiểm tra lối ra sau.”
Chỉ vài phút sau, một túi tiền bị bỏ lại trong bụi cây. Linh cảm nhận kẻ trộm đang lẩn khuất gần đó, run rẩy nhưng không biết phải làm gì. Cô nhẹ nhàng bước tới, dùng sức mạnh tinh thần để truyền cho anh ta cảm giác an toàn: Mọi chuyện sẽ ổn. Hãy kể thật mọi chuyện.
Kẻ trộm run rẩy, cuối cùng thú nhận: anh ta bị ép buộc bởi một đối tượng khác. Linh nghe từng chi tiết, từng nỗi sợ hãi và lo lắng len lỏi vào cô, nhưng cô không bị choáng ngợp. Thay vào đó, cô dùng trí lực dẫn dắt anh ta nói ra sự thật.
Huy đứng bên, ánh mắt anh ánh lên sự ngạc nhiên. “Cô… có khả năng thật đặc biệt. Tôi chưa từng thấy ai làm được điều này.”
Linh đỏ mặt, vừa tự tin vừa lo lắng. “Đó chỉ là trực giác thôi… tôi không chắc mình làm đúng.”
Huy mỉm cười nhẹ, ánh mắt dịu dàng nhưng vẫn sắc bén: “Đúng hay sai, hôm nay cô đã cứu người. Và điều đó đủ để chứng minh năng lực của cô.”
Trên đường về, Linh và Huy trò chuyện về vụ án, cô học được nhiều kỹ năng quan sát từ Huy, còn anh thì bắt đầu hiểu cách cô cảm nhận cảm xúc người khác. Mối quan hệ giữa họ vừa căng thẳng, vừa hài hước – Huy hay trêu Linh về cách cô đọc cảm xúc, còn Linh thì vừa bối rối vừa tự hào.
Về nhà, Linh ngồi trên giường, ánh trăng chiếu qua cửa sổ, suy nghĩ về Huy. Anh vừa nghiêm nghị, vừa quan tâm, khiến cô cảm thấy an toàn nhưng cũng tò mò. Cô nhận ra một điều: từ hôm nay, không chỉ khả năng tâm lý, mà cả những cảm xúc mới lạ của bản thân sẽ bước vào một hành trình chưa từng có.
Huy, với ánh mắt tinh tế và cách quan sát đầy chuyên nghiệp, sẽ là người đồng hành – vừa thách thức, vừa hỗ trợ cô. Linh hít một hơi sâu, tự nhủ: Mình phải học cách kiểm soát sức mạnh này. Không chỉ để giúp người khác, mà còn để tự bảo vệ mình… và cả để hiểu Huy.
Tối hôm đó, Linh ghi nhật ký. Cô viết về vụ án, về cảm giác lạ lùng khi bước vào tâm trí người khác, và về Huy – người thám tử vừa nghi ngờ vừa nể phục cô. Một điều chắc chắn: hành trình khám phá sức mạnh tinh thần và cảm nhận con người khác mới thực sự bắt đầu.