Sáng hôm sau, Linh thức dậy với một cảm giác lạ lùng. Dường như từ khi phát hiện sức mạnh tâm lý, mọi thứ xung quanh cô đều tinh tế hơn: tiếng bước chân, ánh mắt người đi đường, nỗi sợ hãi len lỏi trong những hành động vụn vặt. Nhưng hôm nay, cô cảm nhận được điều khác biệt – một cảm giác áp lực, như thể ai đó đang theo dõi cô từ xa.
Trên đường đi làm, Linh hít sâu, cố gắng bình tĩnh. Nhưng mỗi bước đi lại khiến trái tim cô đập mạnh hơn. Trong dòng người tấp nập, cô nhận ra một ánh mắt khác thường, không phải của những người bình thường. Nó lạnh lùng, theo dõi, nhưng kín đáo, tinh vi. Linh khẽ nhíu mày: Có người đang quan sát mình… nhưng tại sao?
Khi đến văn phòng, Linh thấy Huy đang đứng cạnh cửa, ánh mắt sắc bén, trông như anh cũng nhận ra điều gì đó. Anh mỉm cười nhẹ: “Cô cảm nhận được gì không?”
Linh gật, giọng nhỏ: “Có ai đó theo dõi tôi. Tôi không rõ mục đích, nhưng cảm giác áp lực rất mạnh.”
Huy nhíu mày, ánh mắt nghiêm nghị. “Điều đó không tốt. Khả năng của cô vừa hữu ích, vừa nguy hiểm. Nếu kẻ khác biết, họ sẽ lợi dụng nó. Cô phải cẩn thận.”
Buổi sáng trôi qua với công việc văn phòng, nhưng Linh không thể tập trung hoàn toàn. Cô liên tục cảm nhận nỗi sợ hãi, lo lắng len lỏi từ những người xung quanh, xen lẫn cảm giác bị theo dõi. Cô hít một hơi sâu, tự nhủ: Phải học cách kiểm soát tâm lý và cảnh giác hơn.
Đến giờ nghỉ trưa, Huy gọi cô ra quán cà phê gần văn phòng. Anh ngồi xuống, nghiêm mặt: “Cô nghĩ ai đang theo dõi cô?”
Linh lắc đầu: “Tôi không biết… nhưng cảm giác rất lạ. Không giống người bình thường, họ tinh vi và… có chủ ý.”
Huy gật, ánh mắt lóe lên một tia lo lắng. “Cô phải cẩn thận. Khả năng của cô quá đặc biệt, và nếu rơi vào tay sai lầm… hậu quả sẽ nghiêm trọng.”
Linh cúi đầu, vừa lo lắng vừa tò mò. “Nhưng tôi… muốn dùng khả năng để giúp người khác. Tôi không muốn nó trở thành gánh nặng.”
Huy đặt tay lên tay cô, ánh mắt dịu dàng nhưng nghiêm nghị: “Chính vì vậy cô phải học cách kiểm soát. Tôi sẽ giúp cô, nhưng cô cũng phải cẩn thận với những người xung quanh. Kẻ quan sát cô không phải là kẻ bình thường.”
Buổi chiều, khi Linh đi dọc hành lang văn phòng, cô cảm nhận rõ rệt sự hiện diện của người lạ. Một bóng dáng đứng ở cuối hành lang, nấp sau cánh cửa kính. Linh không thể nhìn rõ mặt, nhưng cảm giác lạnh lùng và nguy hiểm lan tỏa. Cô thầm nhủ: Đây là lần đầu tiên tôi thấy nỗi sợ hãi từ người khác… nhưng kèm theo nguy cơ, không chỉ cảm giác mà là mối đe dọa thật sự.
Khi cô vừa quay lưng, Huy xuất hiện ngay phía sau, giọng trầm: “Tôi đã theo dõi từ đầu giờ. Người đó… tinh vi và nguy hiểm. Cô không nên tiếp xúc trực tiếp.”
Linh nhìn Huy, tim đập nhanh: “Vậy họ là ai? Họ muốn gì?”
Huy lắc đầu: “Chúng tôi chưa biết, nhưng khả năng của cô là lý do họ quan tâm. Họ sẽ tìm cách lợi dụng cô nếu có cơ hội.”
Cảm giác áp lực khiến Linh vừa sợ vừa hồi hộp. Cô nhận ra rằng sức mạnh tâm lý không chỉ giúp cô giải quyết các vụ án mà còn khiến cô trở thành mục tiêu. Từ hôm nay, mỗi bước đi, mỗi hành động đều cần cân nhắc kỹ càng.
Chiều tối, khi trở về nhà, Linh ghi nhật ký. Tay run run, cô viết lại mọi thứ: cảm giác bị theo dõi, áp lực tinh thần từ người lạ, và cả mối quan hệ ngày càng gần gũi với Huy. Cô nhận ra một điều: từ hôm nay, cô sẽ không còn sống bình thường nữa. Sức mạnh tâm lý vừa là món quà, vừa là trách nhiệm và nguy cơ.
Nhưng Linh mỉm cười, ánh mắt lấp lánh quyết tâm. Cô biết, với Huy bên cạnh, cùng luyện tập và kiểm soát khả năng, cô sẽ học được cách bảo vệ chính mình và giúp người khác. Và kẻ đang theo dõi cô… sẽ không thể dễ dàng đạt mục đích nếu cô đủ khôn ngoan.
Buổi tối, Linh ngồi trước cửa sổ, nhìn ánh đèn thành phố lấp lánh, tự nhủ: Cuộc sống mới vừa bắt đầu, và tôi sẽ bước vào nó với sức mạnh và trí tuệ của mình. Không còn sợ hãi nữa, mà chỉ có quyết tâm.