Ngày hôm sau, Linh thức dậy với một cảm giác vừa hồi hộp vừa tò mò. Khả năng cảm nhận nỗi sợ hãi của người khác đã xuất hiện rõ ràng hơn, nhưng đồng thời cô nhận ra rằng nếu không kiểm soát tốt, sức mạnh ấy có thể khiến cô bị choáng ngợp.
Trên đường đi làm, Linh cố gắng thả lỏng cơ thể, hít thở sâu để tập trung tâm trí. Mỗi bước chân trên vỉa hè đều khiến cô cảm nhận được những cảm xúc vụn vặt của người đi đường: một ông già lo lắng về chiếc xe bị hỏng, một cậu học sinh căng thẳng vì bài kiểm tra, một người bán hàng thấp thỏm vì khách chưa trả tiền. Linh khẽ nhíu mày, vừa ngạc nhiên vừa bối rối. Tại sao hôm nay mọi thứ lại rõ ràng đến vậy?
Khi đến văn phòng, Linh nhận được tin nhắn từ Huy:
"Có vụ việc nhỏ tại quán cà phê gần đây. 11 giờ, cô đi cùng tôi nhé."
Cô gật đầu, dù lòng hơi lo lắng. Mỗi lần theo Huy, cô không chỉ phải kiểm soát cảm xúc bản thân mà còn phải chú ý từng chi tiết xung quanh để cảm nhận nỗi sợ hãi của người khác. Cảm giác này vừa thú vị vừa áp lực.
Tại quán cà phê, Huy đã đứng sẵn, tay cầm cốc cà phê và ánh mắt sắc bén nhìn quanh. Khi Linh bước tới, anh gật nhẹ. “Chào buổi sáng, Linh. Hôm nay, tôi muốn cô thử kiểm soát cảm xúc của mình và tập trung vào việc cảm nhận nỗi sợ hãi xung quanh.”
Linh hơi giật mình, nhưng gật đầu. “Dạ, tôi sẽ cố.”
Huy dẫn cô đi vòng quanh quán, quan sát từng nhân viên và khách hàng. Linh hít sâu, tập trung tinh thần. Cô bắt đầu cảm nhận nỗi lo lắng của một nhân viên quầy bánh vì khách đông, nỗi sợ hãi của một cô khách vừa nhận được tin nhắn lạ, và áp lực căng thẳng từ chủ quán vì sợ mất khách. Mỗi cảm giác tràn vào đầu cô, vừa rõ ràng vừa rối rắm.
“Cô thấy gì?” Huy hỏi.
Linh nhắm mắt, trả lời: “Có nhiều nỗi lo lắng, nhưng rõ nhất là cô nhân viên quầy bánh… cô ấy sợ mình sẽ làm sai, bị khách la mắng.”
Huy gật, mắt lóe lên sự nể phục: “Đúng. Bây giờ thử giúp cô ấy yên tâm.”
Linh hít một hơi sâu, bước tới gần nhân viên, nhẹ nhàng nói: “Mọi chuyện sẽ ổn, cô cứ làm theo khả năng của mình.” Cô truyền một luồng cảm giác bình tĩnh và an toàn. Ngay lập tức, cô nhân viên hít sâu, gật đầu, và nụ cười thoáng hiện trên môi. Linh thở phào, tim đập mạnh.
Huy nhìn cô, mỉm cười: “Cô vừa dùng sức mạnh tâm lý đầu tiên trong tình huống thật. Cảm giác thế nào?”
Linh đỏ mặt, vừa tự hào vừa lo lắng: “Vừa… áp lực vừa hạnh phúc. Tôi chưa bao giờ cảm nhận rõ rệt như vậy.”
Huy tiến gần, ánh mắt nghiêm nghị nhưng dịu dàng: “Cô cần luyện tập nhiều hơn. Khả năng này không chỉ giúp người khác, mà còn giúp cô hiểu chính mình. Khi nỗi sợ hãi mạnh hơn, nếu cô không kiểm soát, nó có thể làm cô bị kiệt sức.”
Buổi chiều, Huy đưa Linh đến một vụ việc tưởng chừng bình thường: một người phụ nữ lo lắng vì mất ví. Linh bước vào căn nhà nhỏ, cảm nhận ngay nỗi sợ hãi len lỏi trong không khí: người phụ nữ lo lắng không biết ai lấy ví, người con trai ở đó cũng căng thẳng. Linh hít sâu, tập trung. Cô truyền cho họ cảm giác bình tĩnh và an toàn. Sau vài phút, người phụ nữ bắt đầu kể chính xác diễn biến vụ việc, và ví được tìm thấy trong một chiếc ngăn bị bỏ quên.
Huy đứng bên, ánh mắt lóe lên sự nể phục. “Cô thấy chưa? Khi cô tập trung, cô không chỉ cảm nhận mà còn định hướng hành động cho người khác.”
Linh mỉm cười, vừa hạnh phúc vừa lo lắng: Khả năng này thật tuyệt, nhưng mình phải học cách kiểm soát để không bị lạc vào cảm xúc người khác.
Trên đường về, Huy và Linh bước đi bên nhau, ánh nắng chiều rọi qua mái tóc. Huy hỏi: “Cô có cảm thấy áp lực không?”
Linh gật: “Có, nhưng… tôi muốn thử. Tôi muốn biết mình có thể làm được bao nhiêu.”
Huy nhìn cô, ánh mắt dịu dàng nhưng vẫn sắc bén: “Tôi sẽ giúp cô. Nhưng cô cũng phải học cách bảo vệ chính mình. Sức mạnh này là của cô, và cô cần kiểm soát nó, không để nó kiểm soát cô.”
Buổi tối, Linh ghi nhật ký, tay run run khi viết lại mọi chi tiết trong ngày. Cô viết về cảm giác sợ hãi, lo lắng của người khác, về cách mình giúp họ, và về Huy – người vừa nghiêm nghị vừa tinh tế. Cô nhận ra một điều chắc chắn: khả năng tâm lý không chỉ là sức mạnh, mà còn là trách nhiệm. Và hành trình luyện tập để kiểm soát sức mạnh này mới thực sự bắt đầu.