trí tuệ bóng đêm

Chương 1: Mười phút bị xóa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thành phố về đêm như một khối thép khổng lồ phủ sương, ánh đèn vàng và trắng hắt lên bầu trời tạo thành vầng sáng lờ mờ. Đồng hồ vừa nhảy sang con số 3:17 sáng. Trong tòa tháp tài chính Aegis, cao bốn mươi tầng, đa số văn phòng đã tắt đèn. Chỉ riêng tầng ba mươi hai vẫn sáng, ánh sáng dịu vàng lọt qua lớp kính cường lực, hắt xuống mặt đường đang ướt mưa.

Trong phòng trực an ninh tầng trệt, bảo vệ Tòng dựa ghế, mắt ríu lại sau mười mấy giờ liền trực ca. Dàn màn hình camera trước mặt ông vẫn chạy, ghi lại hành lang, thang máy, lối thoát hiểm. Bỗng, tất cả đồng loạt nháy sáng rồi tối om. Cả phòng như nuốt mất ánh sáng. Tòng giật mình văng tục, vội quơ lấy bộ đàm định báo kỹ thuật. Nhưng chưa kịp bấm nút, màn hình đã bật sáng trở lại, hiển thị đầy đủ. Tất cả chỉ diễn ra trong vài giây.

Ông dụi mắt, nghĩ chắc do hệ thống bị nhiễu điện. Nhưng khi nhìn đồng hồ, ông không hề biết rằng từ 3:17 đến 3:27 — đúng mười phút — toàn bộ hệ thống camera của tòa nhà đã không lưu lại bất cứ khung hình nào.

Tầng ba mươi hai, hành lang dẫn tới phòng họp lớn im ắng. Cửa kính phản chiếu hình dáng cô lao công đang kéo xe đẩy dụng cụ. Cô vốn làm ca đêm quen rồi, nhưng hôm nay vẫn thấy rùng mình lạ lạ. Đèn trong phòng họp sáng, cửa khép hờ. Linh cảm mách bảo có gì đó không ổn, cô đưa tay đẩy nhẹ.

Cảnh tượng trước mắt khiến tim cô như ngừng đập.

Trên chiếc ghế chủ tọa, Giang — giám đốc điều hành của quỹ Aegis — ngồi ngửa đầu, mắt mở trừng trừng nhìn lên trần nhà. Cà vạt lệch sang một bên, trên cổ hằn một vệt bầm tím rõ rệt như sợi dây vừa siết chặt. Bên tay ông là tách espresso còn bốc hơi, mùi cà phê thơm ngái. Căn phòng bừa bộn giấy tờ, nhưng không có dấu hiệu xô xát.

Cô lao công hét lên thất thanh, làm rơi cả chổi lau nhà.

Đội cảnh sát điều tra có mặt lúc 4:05. Hành lang tầng ba mươi hai căng đầy băng cảnh giới, nhân viên tòa nhà bị giữ dưới sảnh. Trưởng nhóm pháp y mở vali dụng cụ, chuẩn bị thu thập mẫu.

Lâm Khang đến muộn hơn, áo mưa ướt sũng khoác hờ trên vai. Anh là thám tử nhiều năm kinh nghiệm, đã quá quen với những buổi gọi khẩn lúc rạng sáng. Anh bước vào phòng họp, đứng yên vài giây để cảm nhận bầu không khí. Ánh sáng từ đèn trần rọi xuống khuôn mặt người chết, phản chiếu cả những giọt mưa lăn dài ngoài cửa kính.

“Nguyên nhân?” Khang hỏi.

“Siết cổ,” pháp y trả lời. “Không có dấu vật lộn, không dấu vết xô đẩy. Chỉ một đường siết gọn. Không tìm thấy hung khí tại chỗ.”

“Cửa ra vào?”

Kỹ thuật viên an ninh báo cáo: “Cửa khoá vân tay và thẻ từ chỉ ghi nhận một người vào lúc 3:05 — chính là nạn nhân. Không ai khác.”

“Camera?”

“Có một đoạn mất hình,” người kia cúi đầu, giọng run run. “Toàn bộ hệ thống tòa nhà ngắt 10 phút. Từ 3:17 đến 3:27.”

Khang nhíu mày, quay nhìn đồng hồ treo tường. Anh bước lại gần xác chết, quan sát kỹ vệt siết trên cổ. Không có dấu trầy xước phụ, lực tác động đều, chứng tỏ thủ phạm hành động rất nhanh và chính xác. Tách cà phê vẫn còn hơi ấm.

“Nạn nhân uống cà phê khoảng nửa tiếng trước khi chết,” pháp y bổ sung.

“Nếu thế, Giang vẫn còn sống ít nhất đến 3:40.” Khang lẩm bẩm. “Nhưng camera mất mười phút từ 3:17. Khoảng trống hoàn hảo để giết người.”

Anh cúi xuống sát chiếc bàn gỗ, lướt ngón tay qua mặt bàn trơn nhẵn. Không hề có bụi, không vết tỳ tay, không dấu giày mới. Mọi thứ sạch sẽ đến mức… bất thường.

“Có vẻ ai đó muốn xoá sạch mọi dấu vết.”

Anh ra hiệu thu thập toàn bộ log dữ liệu camera, ổ cứng an ninh và cả hệ thống điện của tòa. Trước khi rời đi, ánh mắt anh dừng lại ở cánh cửa kính phòng họp. Mưa ngoài kia kéo thành vệt dài, như hàng trăm con số trôi tuột xuống mặt đất.

Trong đầu anh vang lên một suy nghĩ: “Một kẻ biết rõ cách biến mất khỏi mọi con mắt giám sát.”

Bốn giờ rưỡi sáng, mưa ngớt. Đường phố bắt đầu có xe buýt sớm, vài quán cà phê mở cửa. Khang ngồi trong xe công vụ, nhìn tách cà phê giấy bốc khói trước mặt.

Nạn nhân Giang không phải người bình thường. Là giám đốc điều hành một quỹ đầu tư hàng chục tỷ đô, ông ta có kẻ thù khắp nơi. Nhưng kẻ nào đủ khả năng vô hiệu hóa cả hệ thống camera một tòa nhà hạng A giữa trung tâm thành phố?

Đột nhiên điện thoại rung. Tin nhắn đến từ số lạ:

“Chào thám tử Lâm Khang. Ông ngủ có ngon không?

Tôi chỉ muốn cho ông thấy: mười phút là quá đủ để thay đổi cả một cuộc đời.

Trò chơi mới chỉ bắt đầu.”

Khang siết chặt điện thoại. Trên màn hình, thời gian hiển thị: 4:32. Tin nhắn gửi đi cách đây đúng năm phút — thời điểm anh vừa rời hiện trường.

Ai đó đã biết chính xác anh sẽ có mặt, biết anh sẽ nhận được tin nhắn này. Một kẻ không chỉ giết người, mà còn coi cả cuộc điều tra như một trò chơi.

Trò chơi giữa bóng đêm và ánh sáng. Và anh vừa chính thức bị kéo vào bàn cờ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×