trí tuệ bóng đêm

Chương 2: Mật mã trong bóng tối


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm sau, thành phố như chưa từng biết đến cái chết kỳ lạ trong tòa tháp Aegis. Trên mặt báo chỉ xuất hiện vài dòng ngắn ngủi: “Giám đốc tài chính tử vong trong văn phòng — cảnh sát đang điều tra.” Dư luận không hề xôn xao, tất cả chìm vào guồng quay hối hả. Nhưng trong phòng họp khẩn của sở cảnh sát, không khí nặng nề như chì chiết.

Lâm Khang ngồi đầu bàn, ánh mắt vẫn còn mỏi sau một đêm không ngủ. Trên màn hình lớn treo ở tường, hiện ra hình ảnh log dữ liệu camera: một dải video trống kéo dài mười phút, từ 3:17 đến 3:27. Dòng chữ “No Signal” sáng đỏ trên từng ô.

“Đây là điểm mấu chốt,” Khang gõ bút lên bàn. “Ai đó đã vô hiệu hóa toàn bộ hệ thống an ninh cùng lúc. Nhưng thay vì xóa hết dữ liệu trong nhiều giờ, hắn chỉ lấy đúng mười phút. Tại sao?”

Một sĩ quan trẻ đưa ý kiến: “Có thể là lỗi hệ thống, trùng hợp với thời điểm gây án.”

Khang liếc anh ta, ánh mắt khiến cả phòng im bặt. “Không có trùng hợp nào tròn trịa đến vậy. Một gã bình thường có thể phá một camera, nhưng vô hiệu hóa đồng loạt bốn mươi tầng cùng lúc và khôi phục như chưa từng có gì xảy ra… chỉ có thể là cao thủ.”

Anh ra hiệu chuyển sang hình ảnh hiện trường. Xác Giang, chiếc bàn, tách espresso. Phóng to phần cổ nạn nhân, vệt siết gọn, không lem nhem.

“Cái chết này không đơn giản là giết người. Đây là thông điệp.”

Anh dừng lại, nhìn quanh phòng. “Các anh có thấy gì đặc biệt không?”

Mọi người lắc đầu.

Khang đứng dậy, tiến sát màn hình. Anh chỉ vào tách cà phê đặt lệch bên phải bàn. “Giang thuận tay trái. Nhưng cốc để bên phải. Ai đó đã cố tình đổi vị trí.”

“Ý anh là hung thủ?”

“Không,” Khang lắc đầu. “Hung thủ thông minh đến vậy thì sẽ không để sót một chi tiết nhỏ nhặt. Đây là… một mật mã. Một lời nhắn để lại cho chúng ta.”

Cả phòng rộ lên tiếng xì xào. Một viên thanh tra cau mày: “Mật mã gì chứ? Đây rõ ràng là khiêu khích.”

“Chính xác. Hắn muốn chúng ta thấy.”

Khang quay lại bàn họp, lôi ra bản in bức thư điện tử gửi đến điện thoại anh rạng sáng: “Mười phút là đủ để thay đổi một cuộc đời.”

“Các anh không thấy trùng hợp sao? Cốc cà phê bị đổi vị trí — mười phút mất hình — lời nhắn gửi cho tôi. Tất cả đều gắn liền với con số mười.”

Anh gõ bút nhịp nhịp. “Con số này không phải ngẫu nhiên. Hắn đang thiết lập luật chơi.”

Chiều hôm đó, Khang một mình quay lại tòa Aegis. Hành lang giờ đã thông thoáng, chỉ còn vài nhân viên đi lại. Anh bước vào phòng họp, đứng đúng vị trí tối qua. Mọi thứ đã được dọn gọn, chỉ còn mùi hóa chất khử trùng nhạt nhòa.

Anh kéo ghế, ngồi xuống ghế của nạn nhân. Tưởng tượng giây phút cuối cùng: Giang nhấp ngụm cà phê, nhìn chằm chằm vào màn hình laptop. Cửa mở, một bóng người bước vào. Không la hét, không chống cự. Chỉ một động tác nhanh, chuẩn xác, siết cổ. Giang chết lặng lẽ như thể đã biết trước.

“Tại sao ông không chống lại?” Khang lẩm bẩm.

Anh đảo mắt quanh phòng. Bảng trắng cạnh tường vẫn còn vài nét bút dạ chưa xóa sạch: những ký hiệu toán học và chuỗi số rời rạc. Khang bước lại gần, ghi chép vào sổ.

10 → 1

27 → 9

32 → ?

Anh nheo mắt. Đây không phải ghi chú công việc thông thường. Nó giống một dạng bài toán biến đổi, nhưng thiếu dữ kiện. Và 32 để trống.

“Ba mươi hai…” Anh thì thầm. Đó chính là số tầng nơi Giang bị sát hại.

Đúng lúc ấy, điện thoại rung. Một tin nhắn mới, lại từ số lạ:

“Tầng ba mươi hai chỉ là màn dạo đầu. Nếu anh chậm, nạn nhân tiếp theo sẽ xuất hiện lúc 22:00 tối nay. Tôi để anh chọn: Đông, Tây, Nam hay Bắc?”

Khang siết chặt màn hình. Đây không còn là một vụ án đơn lẻ, mà là một chuỗi trò chơi. Hung thủ cho anh bốn lựa chọn, nhưng không gợi ý gì thêm.

21:30 tối, Khang cùng đội đặc nhiệm chia bốn hướng thành phố. Đông là khu công nghệ cao, Tây là khu dân cư, Nam là bến cảng, Bắc là trung tâm giải trí. Họ không có manh mối rõ ràng, chỉ còn chưa đầy nửa tiếng.

Khang ngồi trong xe, mắt dán vào tờ giấy chép lại chuỗi số trong phòng họp. 10 → 1, 27 → 9, 32 → ?. Anh thử cộng, trừ, nhân, chia… nhưng không quy luật. Chỉ có một khả năng: đây là dạng mã hóa đặc biệt, và hung thủ cố tình để anh không giải kịp.

22:00.

Tiếng bộ đàm vang lên dồn dập. “Có báo cáo vụ nổ nhỏ ở khu cảng Nam! Một container bốc cháy bất thường!”

Khang lao tới. Khi đến nơi, lính cứu hỏa đã khống chế ngọn lửa. Bên trong container, họ phát hiện một chiếc ghế trống, đặt ngay chính giữa. Trên ghế là một phong bì trắng.

Khang đeo găng, mở phong bì. Bên trong chỉ có một tờ giấy viết tay:

“Anh đã chọn sai. Nhưng tôi rộng lượng, không ai chết tối nay.

Trò chơi mới chỉ vừa bắt đầu.

— Bóng Đêm.”

Anh siết nắm tay. Hắn đang nhử, buộc anh chạy theo những hướng mơ hồ. Mỗi lần anh sai, hắn lại càng chứng tỏ bản thân nắm thế chủ động.

Khang nhìn tờ giấy, chữ viết rất đều, nghiêng nhẹ sang trái. Một nét bút của kẻ điềm tĩnh đến mức đáng sợ. Anh nhắm mắt, trong đầu vang vọng câu nói:

“Mười phút là đủ để thay đổi cả một cuộc đời.”

Nếu hắn có thể vô hiệu hóa hệ thống an ninh, đặt bẫy trong một container cảng, gửi tin nhắn chính xác đến từng phút… thì đây không phải tội phạm bình thường. Đây là một thiên tài, một kẻ muốn biến cả thành phố thành bàn cờ.

Và anh, Lâm Khang, vừa chính thức trở thành quân cờ quan trọng nhất.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×