trí tuệ bóng đêm

Chương 10: Ván bài công khai


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

1) Lời mời không thể từ chối

Sáu giờ sáng, sương còn quẩn quanh mặt sông. Điện thoại của Khang rung ba lần liên tiếp, màn hình hiện số lạ. Anh để nó kêu đến đổ hộp thư thoại rồi mới mở, tai nghe chạm nhẹ lên vành tai.

“Thám tử Lâm Khang,” giọng đàn ông mềm như lụa, “chúng ta nên ngừng hiểu lầm. Anh đang lạc đường vì nghe theo kẻ ẩn danh. Đến gặp tôi, 9:30, sảnh khách Song Mã – khu Riverside. Tôi sẽ cho anh thấy mọi thứ chỉ là trùng hợp. Đừng đến muộn, vì 9:40 tôi phải ra họp báo.”

Cúp máy.

Hân từ trong bếp ló đầu: “Ai thế?”

“Người trong cấu trúc,” Khang đáp, giọng đều. “Hôm nay họ định ra mặt.”

“Anh có đi không?”

“Có.” Anh rót cà phê ra nắp phích, nhấp một ngụm đắng cháy. “Nhưng không phải để nghe họ thuyết phục.”

Anh lấy trong két nhỏ một chiếc máy ghi âm cỡ thẻ tín dụng, dán xuống mặt trong cổ tay bằng băng y tế. Trong túi áo, USB của Khải (bản 2 đã mã hóa) nằm cạnh một USB khác do Hân đưa – bản trích xuất log xuất kho S-9 của kho Bắc. Anh đã làm thêm một động tác: chuyển tự động đến ba địa chỉ an toàn nếu điện thoại của anh mất sóng liên tục quá mười phút.

“Anh Khang,” Hân khẽ nắm tay anh, “đừng đi một mình quá lâu.”

“Anh không có xa xỉ đó đâu,” anh cười, mỏng như sợi kẽm.

2) Sảnh kính và mùi hoa cúc

Sảnh Song Mã lát đá cẩm thạch vân xanh, trần cao chín mét, đèn chùm lấp lánh. Khắp nơi là những bức ảnh khởi công, khánh thành – những cái bắt tay đông cứng nụ cười. Nhân viên mặc vest xám, cài ghim áo hình… một con hạc cách điệu. Biểu tượng quen đến gai người.

Người đàn ông đợi anh ở cuối sảnh, lưng thẳng, mái tóc hoa râm vuốt gọn. Hắn đưa tay: “Phạm Khắc Uy – Phó Tổng điều hành. Rất hân hạnh.”

Lúc nắm tay, Khang thoáng ngửi thấy mùi hoa cúc khô phảng phất sau lớp nước hoa gỗ trầm – mùi đã ám vào nhiều manh mối suốt thời gian qua. Không phải tình cờ. Uy mời anh vào phòng họp nhỏ, tường kính mờ. Trên bàn, hai tách trà nóng bốc nhẹ.

“Anh gọi tôi đến để làm gì?” Khang mở lời.

Uy mỉm cười: “Để giúp anh hiểu. Những thứ anh nhặt được – USB này, log kia – đều là ngụy tạo do kẻ tự xưng Bóng Đêm. Thiên tài ư? Tôi chỉ thấy một kẻ bệnh hoạn. Hắn giết người, gài bẫy, rồi kéo anh thành phát ngôn viên không công.”

“Còn Minh – kế toán của Lam Vũ – chết vì ‘đột quỵ’ trong xe cảnh sát?” Khang nhìn thẳng. “Lộc – trưởng phòng pháp chế – cháy thành than trong container? ‘Trùng hợp’ nữa à?”

Uy thở dài bài bản: “Thế giới này, thám tử, đôi khi tai nạn nối tiếp tai nạn. Anh làm nghề, anh hiểu chứ.”

Khang không rời mắt khỏi vệt bột mịn trên ve áo đối phương – bụi nhựa đường li ti mắc ở sợi len, lấp lánh khi ánh nắng luồn qua kính. Mùi cúc khô, bụi nhựa đường. Hai thứ ấy không đi cùng nhau, trừ khi… đúng như Khải nói… “họ bước qua cùng một hành lang.”

Uy đẩy một phong bì trắng: “Thành ý nhỏ. Hãy nghỉ vài tuần. Khi trở lại, vụ này sẽ xong theo cách đẹp nhất cho mọi bên.”

“Bên ‘mọi’ – có tính nạn nhân không?” Khang hỏi, giọng nhạt.

Nụ cười của Uy không chạm tới mắt: “Nạn nhân luôn tự chọn số phận – bằng cách đứng sai chỗ vào mười phút không đúng.”

Chiếc máy ghi âm dưới cổ tay Khang nhấp nháy, bắt trọn từng chữ.

“9:40 anh họp báo?” Khang đứng dậy. “Tôi sẽ dự. Và nếu có ai mất mười phút ngay trong lúc anh phát biểu, đừng bảo tôi không cảnh báo.”

Ánh mắt Uy lóe lên một tia sắc lạnh, rồi mờ đi như chưa hề có. “Hẹn gặp ngoài sảnh, thám tử.”

3) Họp báo trước tường kính

9:38. Phóng viên chen kín. Hân đứng lẫn trong đám đông, mũ lưỡi trai kéo thấp, máy ghi hình giấu trong túi tote. Khang khẽ gật với cô từ xa. Trên bục, Uy cầm micro, phía sau là màn hình LED khổ lớn chiếu slide “Tính minh bạch trong chuỗi cung ứng – cam kết của Song Mã”.

“Thưa báo chí,” Uy bắt đầu, giọng trầm đục, “chúng tôi đang bị tấn công bởi tin giả. Một kẻ khủng bố mạng, tự xưng Bóng Đêm, đã thao túng cảm xúc xã hội. Hôm nay, Song Mã xin công bố—”

Đèn trong sảnh nhấp nháy. Màn hình LED bỗng nhoáng lên như sóng, rồi thay nội dung: LOG KIỂM ĐỊNH KHO BẮC – KHOẢNG TRỐNG 9 PHÚT. Chú thích hiện ở góc: 22:51–23:00. Kế tiếp là danh sách truy cập admin ẩn mà Khải cung cấp – từng dòng thời gian hiện như dao rạch.

Sảnh nổ tung tiếng xì xào. Uy chỉ khựng một nhịp, rồi cười: “Đó, quý vị thấy không – bằng chứng giả đã xâm nhập thiết bị. Tin tặc! Đề nghị bộ phận kỹ thuật—”

Tiếng “ting” khô khốc vang trong túi Khang. Điện thoại hiện một tin nhắn mã hóa từ kênh riêng:

Bóng Đêm: Mười phút sắp bị “rút” ở khu bãi đỗ tầng hầm B2.

Anh có 600 giây. Chọn đi.

Khang ngẩng lên. Ngay lúc Uy đang thao thao diễn thuyết, một nạn nhân chuẩn bị ngã xuống dưới chân tòa nhà. Anh lướt qua Hân, nói chỉ đủ cô nghe: “Theo sát màn hình. Nếu tôi không quay lại sau mười lăm phút, kích hoạt gói ‘Mặt trời’.”

“Gói… ‘Mặt trời’?” mắt Hân mở to.

“Clip toàn bộ buổi họp báo + log + thừa nhận của Uy về ‘tin giả’ – phát trực tiếp lên tất cả kênh cậu có. Không cắt.”

“Anh cẩn thận!” Hân gật mạnh.

Khang lao vào thang thoát hiểm, nhấn chạy, ba bậc một. B2 đón anh bằng hơi lạnh ẩm và mùi xăng ngái. Đèn neon lập lờ. Xa góc trái, một chiếc sedan bạc đậu sát cột. Qua kính, một người đàn ông đang… bất động. Chạc tuổi năm mươi, cravat kẻ chéo, phù hợp với loại người vừa nghe họp báo xong xuống xe gọi điện.

Trên táp-lô là hộp kim loại nhỏ med-tech, đèn xanh chớp đều. Khang mở cửa – khóa không cài. Ông ta thở rất nông, đồng tử co như kim. Trên cổ, một vết kim nhỏ như chấm mực.

“S-9?” Khang khàn giọng.

Dưới ghế phụ, một túi vải lộ ra nắp lọ thủy tinh rỗng, nhãn trắng ghi tay “S-9/Trial”. Trò cũ – tiêm liều thấp trong xe kín gió, tim loạn nhịp, gọi là đột quỵ.

Khang kéo nạn nhân ra ghế sau, bấm điện thoại: “Cấp cứu – tầng hầm B2, bãi Song Mã – nghi ngộ độc S-9. Gửi đội pháp y lấy mẫu hiện trường ngay!”

Anh túm hộp med-tech. Bên dưới pin là khe microSD mini. Khang rút thẻ bấm vào điện thoại: video từ camera siêu nhỏ gắn ngay trước gương chiếu hậu. Hình ảnh run run: một cánh tay bước tới từ mạn trái, đưa lọ thủy tinh, một bàn tay khác (của nạn nhân?) chạm vào… Khang tua nhanh – mười phút hình ảnh trống trơn. Rồi video bật lại: nạn nhân đã gục, cánh tay kia biến mất.

“Mất hình mười phút,” anh lẩm bẩm. “Chúng mang bóng tối xuống cả tầng hầm.”

Đầu kia, còi cứu thương vọng lại. Khang cài lại thẻ microSD vào hộp, nhét tất cả vào túi vật chứng, khóa niêm. Anh nhìn đồng hồ: 9:46. Anh đã dùng hết sáu phút ba mươi giây. Còn đủ để quay lên.

4) Lộ mặt

Khi Khang trở lại sảnh, Uy đang bình tĩnh “giải thích”: “Thiết bị của chúng tôi bị kẻ xấu chiếm quyền trong chín phút vừa rồi – quý vị thấy không, đúng ‘mô-típ’ mà hắn dựng lên. Tôi sẵn sàng hợp tác công an truy lùng—”

“Anh hợp tác?” Khang cắt ngang, bước thẳng lên bục. “Vậy giải thích đi: ai vừa bị tiêm S-9 dưới tầng hầm nhà anh?”

Sảnh lặng như cắt.

Uy bật cười: “Thám tử, anh đang nói gì vậy?”

Khang giơ cao niêm phong vật chứng, lia một vòng: “Hộp med-tech có microSD. Camera trước gương đã lưu trọn cảnh mất hình mười phút. Nạn nhân vẫn sống – tạm thời. Xe cứu thương lên ngay thôi. Muốn xem chung không?”

Trong khoảnh khắc, mùi hoa cúc khô nồng lên quanh Uy, như ai đó lỡ tay bóp mạnh túi thơm trong áo. Hắn chỉ sẩy chân bởi nửa bước – quá ít để đám đông nhận ra, quá đủ để mắt Khang bắt được.

“Và nữa,” Khang nói chậm, “ve áo anh dính bụi nhựa đường. Người ngồi văn phòng ít khi có thứ đó, trừ phi vừa ghé bãi thi công hoặc tầng hầm có vá mặt sàn – như B2 của anh sáng nay.”

Uy nhìn phóng viên, cười càng ấm: “Tôi vừa đi thị sát công trường. Bụi là bình thường. Còn mùi… anh biết đấy, vợ tôi bán túi thơm.”

Câu trả lời trơn tru – nhưng chính là tự thú. Vài máy ảnh “tách tách”. Hân – ở phía cuối sảnh – chạm ngón tay vào điện thoại: gói ‘Mặt trời’ bắt đầu đẩy luồng trực tiếp lên ba nền tảng.

Màn hình LED phía sau Uy lại đổi, lần này không phải log của Khải, mà là phần cắt từ chính máy ghi âm cổ tay của Khang: giọng Uy trong phòng họp lúc nãy – “…Nạn nhân luôn tự chọn số phận – bằng cách đứng sai chỗ vào mười phút không đúng.”

Cả khán phòng rít lên. Uy tái đi nửa nhịp, rồi trấn tĩnh: “Cắt ghép! Vu khống!”

“Cắt ghép hay không,” Khang nói, “sẽ có giám định âm thanh. Nhưng mười phút của anh vừa không đủ để giết người dưới B2 – vì tôi đến sớm bốn phút.”

Điện thoại của anh rung: đội cấp cứu báo nạn nhân qua cơn nguy kịch, mẫu máu lưu lại, hộp S-9 không kịp tẩu tán. Pháp y đang xuống.

Uy quay sang trợ lý, nói gì đó rất khẽ. Trợ lý rời sảnh như một cái bóng.

“Anh gọi ai thế?” Khang hỏi.

“Luật sư,” Uy mỉm cười, “và… một vài người bạn. Thám tử ạ, anh quên mất điều đơn giản: anh đơn độc.”

“Không,” Khang lắc đầu, “anh quên mất điều quan trọng hơn: ánh sáng đi nhanh hơn bóng tối.”

5) Bóng Đêm chen một nước

Âm thanh hệ thống bỗng tụt hẳn, sảnh tối đi. Trong 1–2 giây yên rợn, màn hình LED lóe biểu tượng hình mắt – logo không đăng ký của một tài khoản vô danh. Rồi chữ hiện ra:

“Kẻ Thứ Ba không có một mặt.

Nhưng nó có mùi: HOA CÚC KHÔ.”

Phía dưới là ảnh chụp cận ve áo Uy phủ bụi nhựa đường, chụp từ camera an ninh góc trần – góc mà mắt thường ít ai để ý. Ảnh thứ hai là phóng to con hạc dập nổi trên thẻ ra vào của đám “thường phục” từng xua cảnh sát ra khỏi cầu Nhật Quang – nối với Sở Hạ tầng. Ảnh thứ ba: danh sách cuộc gọi giữa Uy và một số nội bộ Sở trong các khung mất hình chín – mười phút.

Đó không còn là lời buộc tội – đó là bản đồ.

Uy vẫn bình tĩnh, nhưng mồ hôi rịn trên trán. Hắn nói vào micro: “Tôi phản đối việc phát tán dữ liệu trái phép—”

Tiếng còi xe cứu thương rền ngoài cửa, lẫn tiếng giày của tổ pháp y. Một nhóm thanh tra nội bộ không thuộc Sở của Uy xộc vào – đoàn của Viện kiểm sát. Khang hiểu: gói USB “Mặt trời” đã đến nơi cần đến.

“Ông Phạm Khắc Uy,” nữ kiểm sát viên đọc giấy, giọng lạnh, “chúng tôi mời ông về làm việc liên quan đến nghi vấn gây nguy hại tính mạng và can thiệp trái phép hệ thống an ninh.”

Sảnh ồ lên.

Uy vẫn cười: “Tất nhiên.” Hắn giơ tay – đúng kiểu một doanh nhân “hợp tác điều tra”.

Khang bước lại gần, hạ giọng vừa đủ hai người: “Nếu tôi là anh, tôi sẽ giữ mười phút tới thật sạch. Vì chỉ cần mất hình một giây, anh biết ai sẽ điền vào chỗ trống.”

Con ngươi Uy co lại, rồi giãn ra. “Anh và hắn…” Hắn không nói tiếp, quay phắt, theo kiểm sát viên.

6) Khoảng trống bị giật lại

Cả sảnh vỡ thành ong vỡ tổ. Hân chạy đến, thở hổn hển: “Livestream đang lên hàng chục nghìn người xem. Nhưng em thấy bot lạ yêu cầu gỡ.”

“Cứ để nó bơi,” Khang đáp. “Cắt được kênh này sẽ có kênh khác.”

Điện thoại anh lại rung – Bóng Đêm:

Bóng Đêm: Anh giật lại mười phút đẹp đấy.

Khang: Người ở B2 còn sống.

Bóng Đêm: Tôi biết. Nhưng cấu trúc không rụng chỉ vì một người thở lại.

Khang: Tôi đã kéo Viện kiểm sát vào. Sẽ không còn “dọn sạch” nhanh như trước.

Bóng Đêm: Họ sẽ dọn bằng lửa khi cần.

Khang: Ý anh là—

Bóng Đêm: Tòa thị chính. 14:00 hôm nay. “Bảo trì điện.”

Anh cần đến trước mười phút.

Dòng chat tắt. Khang nheo mắt. Tòa thị chính – trái tim thủ tục, nơi ký gửi mọi thứ “đúng quy trình”. Họp báo buổi sáng mới là màn dạo; cú đánh thật nằm buổi chiều.

Anh quay sang Hân: “Chuẩn bị ‘Gói Mặt trời II’. 13:30 ta đến tòa thị chính. Đi đường hầm, tránh CCTV chính.”

“Có nổ không?” Hân hỏi khẽ.

“Hy vọng không,” Khang nuốt khô, “nhưng em đừng hi vọng như thế.”

7) Hé cửa sang chương kế

13:42. Hành lang tòa thị chính lạnh như bụng cá. Các dải băng “Bảo trì điện – Không phận sự miễn vào” vắt ngang vài lối. Khang mở bản đồ kỹ thuật trong đầu – năm trước anh từng điều tra một vụ trộm con dấu ở đây. Buồng điện chính ở tầng trệt, phòng họp Hội đồng ở tầng hai. Nếu rút điện trọn tòa mười phút, hệ thống khóa từ dự phòng sẽ mở trong ba mươi giây đầu để “giải thoát” người kẹt – khe vàng cho kẻ nào muốn ra vào không lộ log.

13:49. Anh và Hân đứng nép sau tấm pano quảng bá “Thành phố thông minh”. Từ cửa buồng điện, hai người đàn ông đội mũ cứng bước ra. Một trong hai người – Khang khựng – chính là trợ lý vừa rời sảnh họp báo sáng nay. Trên găng tay hắn, bụi đen mịn lấp lánh.

13:52. “Đếm đi,” Khang thì thầm. “Nếu 14:00 họp, họ sẽ rút điện 13:55 để ‘test’, khớp mọi cuộc họp kiểu này.”

Đúng 13:55, đèn trần chớp – rồi tắt phụp. Hành lang chìm vào nửa tối. Âm thanh ổn áp rít lên. Hân nắm lấy tay áo Khang – lạnh toát.

“Đi,” Khang nói, lao về phía buồng điện. Bên trong, tủ cầu dao bị gài một thiết bị hẹn giờ to bằng bao thuốc, dây câu vào rơ le tổng. Anh rút điện thoại chụp nhanh, miệng đọc số seri. “Giỡn mặt… đúng bộ Lam Vũ chuyên cung cấp.”

“Có gỡ được không?” Hân hỏi.

“Gỡ là mất bằng chứng, giữ là nổ.” Anh cắn môi. “Chúng muốn mình chọn.”

Hân nhìn sâu vào mắt anh: “Anh đã chọn rồi. Giữ bằng chứng không có nghĩa để người chết.”

Khang thở ra: “Cảm ơn.” Anh rút tuốc-nơ-vít, khóa cơ rơ-le phụ để hệ cấp cứu không tự chuyển tải (chặn chuỗi gây quá tải “do ngẫu nhiên”), đồng thời bẻ chốt hẹn giờ về vị trí an toàn nhưng không tháo thiết bị. “Giữ nguyên hiện trường, vô hiệu hóa kích nổ.”

14:00. Điện phập phù bật lại. Từ tầng trên vọng xuống tiếng người xôn xao. Trong khoảnh khắc ấy, Khang nhận ra: mạng người kế tiếp vừa được kéo khỏi mép dao – mà không đánh rơi bằng chứng.

Điện thoại anh run lên lần nữa – tin nhắn ngắn ngủn:

Bóng Đêm: Tốt.

Nhưng bữa tráng miệng vẫn là của họ.

Từ phòng họp, một tiếng “đoàng” khô gọn vang như nắp chai bật – rồi tiếng la hét. Hân giật mình, Khang phóng lên bậc thang ba bước một. Đẩy cửa ập vào: khói mù mịt, mùi thuốc súng trộn mùi nhựa cháy. Trên bục, một phong bì vừa nổ “mồi” (gói pháo tự chế) – trò đánh lạc hướng rẻ tiền. Nhưng ở hàng ghế thứ ba, một người đàn ông gục trên vai ghế, máu đen rỉ từ cổ. Vết siết mảnh như chỉ.

Hỗn loạn nuốt phòng họp. Hân choáng váng, bấu tay Khang.

Anh nhìn đồng hồ. 14:02. Và mười phút vừa được ai đó rút đi bằng một trò “cúp điện bảo trì” tưởng như vô hại.

Anh cúi xuống xác, rút thẻ tên – Trịnh Thành, Phó Chánh văn phòng Hội đồng – kẻ phụ trách “điều phối an toàn” đã từng xuất hiện ở… cầu Nhật Quang.

Khang ngẩng lên. Ở đầu kia phòng họp, qua làn khói mỏng, Uy đứng giữa đám người, mặt trắng bạch… rồi biến mất theo làn người túa ra cửa phụ.

“Chắn cửa sau!” Khang hét. Nhưng đã muộn. Cấu trúc lại rút khỏi mắt anh như mạch nước đen.

Hân nhìn anh, đôi mắt ngập nước: “Chúng ta… vẫn không cứu được tất cả.”

Khang nắm chặt tay, cảm thấy mép USB trong túi cấn vào xương sườn – một nỗi đau nhỏ nhưng thật. “Không. Nhưng lần này chúng ta giữ được bằng chứng và cứu được số đông. Và quan trọng nhất – chúng ta đã lôi ‘mười phút’ ra trước mặt mọi người.”

Anh quay sang đội kiểm sát vừa chạy lên: “Buồng điện còn thiết bị hẹn giờ. Niêm phong ngay. Dưới tầng hầm B2 của Song Mã cũng có vật chứng S-9, microSD, nạn nhân còn sống. Kết nối hai hiện trường – cùng một tay điều phối.”

Nữ kiểm sát viên gật đầu, mắt sắc như lưỡi dao. “Chúng tôi đã theo luồng ‘Mặt trời’. Cảm ơn anh, thám tử.”

Khang nhìn đồng hồ treo tường bị khói ám bẩn. Kim giây nhích qua vạch thứ mười.

Ở đâu đó, có thể Khải – Bóng Đêm – đang nhìn. Anh tự nhủ trong im lặng: Tôi sẽ dùng ánh sáng, còn anh dùng bóng. Nhưng ván này, chúng ta vừa đẩy Kẻ Thứ Ba vào khoảng trống hẹp hơn.

Và như thế, Chương 11 sẽ mở ra bằng máu còn ấm trên ghế họp, bằng những giấy mời làm việc rơi như mưa, và một cơn bão truyền thông mà ngay cả các “con hạc” cũng không bay qua kịp.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×