trí tuệ bóng đêm

Chương 9: Mạng người không lựa chọn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

1. Bóng tối trước bình minh

Thành phố chưa kịp thức dậy, bầu trời vẫn còn màu chì xám đục. Trong căn hộ an toàn, Khang ngồi bên cửa sổ, tay kẹp điếu thuốc cháy dở. Lần đầu tiên sau nhiều năm, anh lại hút. Hân nằm nghỉ trong phòng, cơn ác mộng khiến cô thường bật dậy giữa đêm, mồ hôi vã ra như vừa trồi lên từ vực sâu.

Cửa sổ máy tính bỗng bật sáng, một thông báo mã hóa nhảy lên:

Bóng Đêm: Đã đến lúc.

07:30 sáng nay, một người sẽ chết.

Anh không được chọn.

Manh mối duy nhất: “Cánh đồng thép.”

Khang cau mày. Cánh đồng thép? Thành phố không có nơi nào gọi tên như vậy. Nhưng… đó có thể là biệt danh dân địa phương. Anh vội tra bản đồ, rà qua những khu vực chứa hàng ngàn thùng container kim loại.

Đập vào mắt anh: bãi container Bình Giang, người dân thường gọi là cánh đồng thép vì nhìn từ trên cao, những container xếp dài vô tận như ruộng lúa bằng sắt.

07:30. Anh nhìn đồng hồ. 06:45. Chỉ còn chưa đầy một tiếng.

2. Chạy đua

Khang đánh thức Hân: “Em ở lại đây. Tuyệt đối không ra ngoài.”

“Chuyện gì nữa?” Hân gượng ngồi dậy, mắt đỏ hoe.

“Bóng Đêm nhắn. 07:30, có người sẽ chết ở bãi container Bình Giang. Anh phải đi ngay.”

Cô nắm tay anh, giọng run: “Anh Khang, liệu có phải… bẫy?”

Anh cười nhạt: “Chắc chắn là bẫy. Nhưng có người vô tội ở đó. Anh không đi, họ sẽ chết.”

Anh gỡ tay cô, lao ra cửa. Trong gương chiếu hậu, khuôn mặt anh căng thẳng, đôi mắt đỏ ngầu, như kẻ vừa tự nguyện bước vào hang sói.

3. Cánh đồng thép

07:15. Bãi Bình Giang mênh mông, hàng ngàn container chồng chất cao như tường thành. Gió sớm lùa qua khe kim loại kêu rít như tiếng hú.

Khang chạy dọc những lối đi hẹp, súng trong tay. Nhưng giữa bãi rộng này, tìm một người chẳng khác nào mò kim đáy biển.

07:22. Anh phát hiện một container sơn đỏ, trên cửa vẽ dòng chữ trắng: “07:30”.

Tim anh nhói mạnh. Anh lao tới, bật khóa. Cửa bật mở, ánh sáng tràn vào.

Bên trong, một người đàn ông bị trói, miệng dán băng, mắt trợn trừng vì sợ. Trên ngực gắn một hộp kim loại đếm ngược: 07:29… 30 giây…

4. Không lựa chọn

“Chết tiệt!” Khang lao tới, tay run khi tháo dây trói. Quả bom đơn giản hơn lần trước, nhưng thời gian quá ngắn. 25 giây.

Anh kéo băng dính khỏi miệng nạn nhân. Người đàn ông thở hổn hển: “Cứu… tôi… tôi làm ở Sở tài chính… chúng bắt tôi tối qua…”

20 giây.

Khang nhìn quả bom. Hai sợi dây: đỏ và xanh. Một trong hai sẽ cứu, một sẽ nổ tung.

Anh cắn răng, mồ hôi tuôn xuống má. Lần này anh không có lựa chọn. Không phải giữa bằng chứng và con người. Mà là sự sống và cái chết ngay trước mắt.

10 giây.

Anh nhớ lại cách đấu dây bom trước kia: nếu nguồn pin chính nối qua cầu chì phụ, sợi đỏ sẽ là mồi. Nếu không… thì xanh.

Anh nhắm mắt, hít sâu, rồi cắt.

Đèn đỏ tắt phụt. Đồng hồ đứng im ở 00:03.

Khang ngã ngồi xuống đất, tim đập dồn dập. Người đàn ông òa khóc, toàn thân run bần bật.

5. Thông điệp máu

Khang dìu nạn nhân ra khỏi container. Nhưng ngay lúc đó, một tiếng nổ lớn vang lên từ phía khác của bãi. Cả mặt đất rung chuyển. Một cột khói đen phụt thẳng lên trời.

Anh quay đầu. Một container xanh cách đó vài dãy vừa nổ tung. Lửa bốc cao, mảnh sắt văng tung tóe.

Anh rùng mình. Trong đầu chợt lóe lên: “Anh không được chọn.”

Đúng vậy. Anh đã cứu được người đàn ông này, nhưng đồng thời, ai đó khác đã chết trong container xanh kia.

Anh lao đến, nhưng chỉ kịp thấy phần thân thể cháy sém còn sót lại. Trên vách thép bị xé toạc, có dòng chữ viết bằng sơn đen:

“Đây là sự công bằng. Một sống – một chết. Anh không bao giờ cứu được tất cả.”

6. Danh tính nạn nhân

Chiều hôm đó, pháp y xác định thi thể trong container xanh: Nguyễn Gia Lộc, 42 tuổi, trưởng phòng pháp chế của công ty Lam Vũ.

Khang lặng người. Lộc chính là một trong ba mắt xích mà anh nghi ngờ từ hồ sơ Vỹ để lại. Giờ thì ông ta chết — chết trong ngọn lửa không ai chọn, ngoài chính Kẻ Thứ Ba.

Hân nghe tin, chết lặng. “Họ đang dọn bàn cờ… từng người một.”

Khang gật, giọng khàn: “Chúng giết người để xóa dấu vết, và biến tôi thành kẻ chạy đuổi theo. Cứu được một người, tôi sẽ mất một người khác. Cấu trúc này… là vòng xoáy máu.”

7. Tin nhắn từ bóng tối

Đêm, khi Khang ngồi một mình trong phòng, màn hình laptop lại sáng.

Bóng Đêm: Anh thấy chưa? Một mạng sống đã mất. Tôi nói rồi: lần này anh không được chọn.

Khang: Nếu anh thật sự muốn công lý, tại sao anh im lặng để Lộc chết?

Bóng Đêm: Vì cái chết của hắn là một phần trong kế hoạch. Hắn là kẻ che chắn cho cấu trúc. Hắn chết, mắt xích yếu hơn sẽ lộ.

Khang: Kế hoạch của anh là gì, Khải?

Bóng Đêm: Hạ gục chúng. Nhưng tôi cần anh để hợp pháp hóa mọi bằng chứng. Nếu chỉ có tôi, tôi sẽ mãi là hung thủ. Nếu có anh, sự thật sẽ sáng.

Khang: Còn bao nhiêu người sẽ chết nữa?

Bóng Đêm: Ít nhất một. Và đó… có thể là người anh quan tâm.

Màn hình tắt, để lại Khang ngồi chết lặng.

8. Vết nứt trong chính mình

Anh nhìn xuống tay — đôi tay đã run rẩy khi cắt sợi dây. Nếu sai, giờ này anh và nạn nhân đã nát vụn trong lửa. Còn người trong container xanh… đã chẳng còn hình hài.

Trong lòng anh bùng lên câu hỏi nhức nhối: anh có thật sự đang làm đúng không? Hay chỉ là con rối trong trò chơi của cả Bóng Đêm và Kẻ Thứ Ba?

Hân bước ra từ phòng, gương mặt nhợt nhạt. “Anh Khang… em sợ. Em sợ rồi một ngày, đến lượt em… anh sẽ không còn lựa chọn.”

Anh nhìn cô thật lâu, rồi nói khẽ: “Anh thề, dù bất cứ giá nào, anh sẽ không để em thành cái tên trong danh sách ‘mười phút cuối cùng’.”

Nhưng trong lòng, anh biết lời thề đó mong manh như một sợi dây bom.

Kết

Đêm trôi qua nặng nề. Khang đứng trước cửa sổ, nhìn thành phố chìm trong ánh đèn vàng vọt. Trong đầu anh dồn dập những câu hỏi:

Bóng Đêm thật sự là đồng minh hay chỉ là kẻ lợi dụng?

Kẻ Thứ Ba có bao nhiêu cánh tay, bao nhiêu khuôn mặt?

Và ai sẽ là người tiếp theo trong trò chơi máu này?

Ngoài kia, gió rít qua những con phố như tiếng còi tàu vọng về. Anh nhắm mắt, trong đầu chỉ còn vang vọng một câu:

“Một sống – một chết. Anh không bao giờ cứu được tất cả.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×