Căn hộ nhỏ của tôi im lặng đến mức nghe rõ cả tiếng kim đồng hồ gõ từng nhịp khô khốc. Đêm muộn, chỉ có ánh đèn đường vàng vọt len qua khe cửa sổ, hắt vào bàn làm việc nơi chiếc laptop vẫn sáng màn hình. Tôi định tắt máy thì tiếng “ting” của hộp thư điện tử vang lên.
Một email mới.
“Lời mời tham gia trò chơi thực tế – phần thưởng 1 tỷ đồng cho người sống sót cuối cùng.”
Tôi bật cười khẩy, cho rằng đây lại là trò lừa đảo. Nhưng ánh mắt chợt dừng ở dòng cuối: “Địa điểm: Biệt thự số 13, đường H., ngoại ô. Thời gian: 19h tối mai. Chúng tôi biết bạn đang cần tiền. Hãy đến.”
Lòng tôi chợt lạnh. Không chỉ vì nội dung kỳ lạ, mà vì đúng là tôi đang nợ nần ngập đầu. Ai đó đã đào sâu đời tư để dụ dỗ. Tôi toan xóa mail, nhưng không hiểu sao bàn tay dừng lại.
Sáng hôm sau, tôi đi làm trong trạng thái bồn chồn. Trong đầu chỉ xoay quanh cái tên: “Trò chơi con rối”. Đêm qua, tôi đã thử tra cứu, nhưng không có bất cứ thông tin nào ngoài những lời đồn nhảm nhí trên các diễn đàn cũ kỹ về “ngôi biệt thự bị bỏ hoang sau vụ hỏa hoạn mười năm trước”.
Khi ra về, tôi tìm thấy một phong bì nhét trong hộc tủ cá nhân ở công ty. Không ai có chìa khóa, vậy mà nó nằm sẵn ở đó, dày cộp. Tôi mở ra. Bên trong là tấm vé cứng in dòng chữ:
“Người chơi số 4. Trò chơi con rối.”
Mặt sau in rõ địa chỉ y như trong email.
19h. Trời đổ mưa lất phất khi tôi đứng trước căn biệt thự số 13. Tường cao loang lổ, cánh cổng sắt han gỉ hé mở, gió rít qua tạo âm thanh rin rít như than khóc. Tim tôi đập dồn dập, nhưng chân vẫn bước vào như bị ai thôi thúc.
Trong sân, đã có bốn người khác đứng sẵn. Ánh sáng từ chiếc đèn treo duy nhất chiếu xuống, tạo thành những bóng dài méo mó trên nền gạch.
Một cô gái trẻ tóc nhuộm hồng, trang điểm đậm, mặc áo crop top cười khẩy khi thấy tôi:
— Thêm một thằng nữa. Chắc anh cũng đến vì tiền thưởng hả?
Tôi im lặng, chỉ gật đầu.
Một người đàn ông trung niên, dáng dấp khắc khổ, nhìn tôi gật nhẹ:
— Tôi là Phong. Bác sĩ.
Cô gái giới thiệu:
— Tôi tên Trang. Streamer. Đến đây để quay clip, hy vọng có nội dung hot.
Một chàng trai cao gầy nhăn nhó đứng sát góc tường, không nói gì. Ai đó bảo anh ta tên Đức. Còn lại một cô gái nhỏ nhắn, tóc đen dài, ôm chặt chiếc balo vào ngực:
— Tôi… Linh.
Năm con người xa lạ, gom lại thành một nhóm kỳ quặc giữa màn mưa lạnh.
Cánh cửa biệt thự đột ngột cọt kẹt mở ra, như thể có ai chờ sẵn từ bên trong. Tất cả nhìn nhau do dự, cuối cùng Trang bật cười, giơ điện thoại quay lại:
— Show bắt đầu rồi đây. Đi thôi, các con rối.
Chúng tôi bước vào.
Bên trong phủ bụi mù, tường loang lổ, mùi ẩm mốc ám nặng. Dãy hành lang dài hun hút dẫn đến một căn phòng lớn, nơi đặt một chiếc bàn gỗ tròn. Trên bàn, có một tấm biển gỗ ghi dòng chữ:
“Ngồi xuống, trò chơi sẽ bắt đầu.”
Năm chúng tôi ngồi vào, chiếc bàn tự xoay chậm rãi. Trên tường bỗng sáng lên ánh đèn vàng, chiếu rõ những bức tranh treo kín.
Tôi chết lặng.
Đó là những bức chân dung — khuôn mặt chúng tôi — vẽ tỉ mỉ đến rùng mình. Nhưng trong mỗi bức, nhân vật đều ở trạng thái chết: tôi thì bị cắt cổ, Trang thì cháy rực trong lửa, Phong treo lơ lửng bằng sợi dây thừng, Linh bị đâm xuyên ngực, còn Đức thì ngồi bất động trong vũng máu.
Tiếng loa rè vang lên từ trên cao:
— Chào mừng các con rối của ta. Trò chơi bắt đầu từ đây. Ai vượt qua được tất cả vòng chơi… sẽ sống sót và nhận thưởng. Còn lại… sẽ chết đúng như bức tranh đã định.
Căn phòng chìm trong im lặng đặc quánh. Ai nấy tái mét mặt.
Trang nuốt nước bọt, giọng run run nhưng vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ:
— Đây chỉ là trò dàn dựng thôi, đúng không? Có camera giấu kín, đúng không?
Không ai trả lời. Chỉ có tiếng bàn xoay nhanh dần, cho đến khi nó dừng lại trước mặt tôi. Ngay lập tức, dưới chân bàn hiện ra một khe hở, đẩy lên một chiếc hộp gỗ.
Trên nắp hộp, chỉ có dòng chữ:
“Lượt đầu tiên. Người chơi số 4, mở hộp.”
Tôi nuốt khan, bàn tay run rẩy đưa lên. Căn phòng im phăng phắc, chỉ còn tiếng tim tôi đập như búa nện.
Ngón tay tôi chạm vào nắp hộp lạnh toát.