trò chơi con rối

Chương 2: Lượt đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bàn tay tôi chạm vào nắp hộp, lạnh ngắt như băng. Những ngón tay run run, trong đầu vang lên hàng nghìn giả thuyết: chỉ là một trò dọa ma? Một thử thách tâm lý? Hay… thật sự là cái bẫy chết người?

Tôi hít một hơi thật sâu, rồi giật mạnh.

Nắp hộp bật ra.

Bên trong, lấp ló ánh thép sáng lóa — một con dao phay to bản, cán gỗ sẫm màu, lưỡi dao loang lổ vết rỉ. Bên dưới dao, có một tấm thẻ cứng ghi rõ dòng chữ đỏ chói:

“Người chơi số 4, nhiệm vụ của bạn: Cắt một phần da thịt của mình để chứng minh sự dũng cảm. Nếu từ chối… một người khác sẽ chết thay.”

Không khí đông cứng lại. Tôi nghe rõ tiếng Linh thở gấp bên cạnh, Trang buột miệng chửi thề, còn Phong thì siết chặt hai bàn tay đến bật gân xanh.

— Chắc chắn là giả! — Trang cố hét lên, nhưng giọng lạc đi. — Họ đâu dám giết thật…

Đúng lúc ấy, bức tranh treo trên tường bỗng rục rịch. Cả năm chúng tôi cùng giật thót. Tôi thấy rõ bức tranh của Linh — vốn vẽ cảnh cô bị đâm xuyên ngực — nay dần chuyển màu đỏ sẫm, như máu loang ra từng mảng.

Linh tái mặt, lùi sát vào tường, lắp bắp:
— Không… không thể nào…

Tiếng loa trên cao vang lên, rè rè:
— Người chơi số 4, ba phút để quyết định. Bắt đầu đếm ngược.

Một giọng máy lạnh lẽo vang vọng:
“Ba… Phút… Còn…”

Kim giây đồng hồ treo tường bắt đầu quay nhanh bất thường.

Tôi đờ người, bàn tay nắm chặt cán dao đến tê cứng. Đầu óc rối loạn, tai ù đặc. Nếu tôi không làm, Linh sẽ chết? Nếu làm, tôi phải tự cắt chính mình?

Trang quát lên, giọng run rẩy:
— Làm đi! Cắt nhẹ thôi, chắc chỉ cần tượng trưng! Không thì cô ta toi thật bây giờ!

Phong xen vào, nghiến răng:
— Đừng nghe nó. Nếu đây là trò tâm lý thì cậu càng không nên sa vào.

Nhưng khi tôi quay lại, thấy đôi mắt Linh đẫm lệ, cả người run bần bật, miệng lắp bắp cầu xin:
— Làm ơn… tôi không muốn chết…

Trái tim tôi siết lại.

Giọng đếm ngược lạnh lẽo vẫn vang:
— Hai phút… Còn…

Mồ hôi chảy dài xuống thái dương. Tôi hít mạnh, rồi đặt con dao lên mu bàn tay trái của mình.

Lưỡi dao lạnh ngắt chạm vào da.

— Khoan đã! — Phong hét lên, định giữ tay tôi, nhưng Đức bất ngờ chặn lại, giọng trầm khàn:
— Để hắn làm. Không còn thời gian.

Không ai kịp phản ứng. Tôi nghiến răng, dồn hết sức, rạch mạnh một đường.

Đau buốt. Máu phun ra, đỏ tươi.

Căn phòng rung nhẹ. Tiếng đếm ngược ngừng lại. Bức tranh của Linh chậm rãi trở về màu đen trắng ban đầu.

Tiếng loa vang lên, đều đều:
— Người chơi số 4 đã hoàn thành. Lượt đầu tiên kết thúc. Chuẩn bị cho vòng kế tiếp.

Không gian chìm vào im lặng. Tôi thở hổn hển, máu rỉ xuống nền nhà, từng giọt lộp bộp vang vọng. Linh sụp xuống khóc nức nở. Trang tái mét, ôm chặt điện thoại mà không dám bấm quay nữa.

Tôi ngẩng lên nhìn quanh. Trên tường, bức chân dung của tôi — vốn vẽ cảnh bị cắt cổ — nay lóe sáng trong khoảnh khắc, như để nhắc nhở rằng cái chết của tôi vẫn đang chờ.

Và rồi, chiếc bàn gỗ xoay tiếp, chậm rãi dừng lại trước mặt… Phong.

Một khe hở khác bật mở.

Chiếc hộp thứ hai từ từ trồi lên, im lìm chờ đợi.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×