Ánh đèn vàng trong thư phòng như nghẹn lại, không gian nặng trĩu. Người đàn ông kia — dáng gầy, mái tóc muối tiêu, đôi mắt lờ mờ như đã chứng kiến quá nhiều — tiến lại sát bàn. Trên bàn trước mặt ông là một xấp thư cũ, giấy đã ngả màu, mép rách. Mỗi phong thư như chứa một tiếng thở, một tiếng kêu của những kẻ đã từng mang chúng.
— Nào, chọn đi — ông nói, giọng như mủi thuốc đắng. — Ở lại, hoặc ra đi. Ở lại, ngươi được quyền mở hộp, ra lệnh và quyết định ai sống ai chết — nhưng ngươi sẽ mang theo trọng tội của họ, sẽ dính chặt vào trò chơi như một móng vuốt không buông. Ra đi, ta sẽ cho ngươi đường về, nhưng sẽ phải quên. Quên hết. Quên tất cả những gì đã trải qua ở đây — như chưa từng xảy ra.
Tôi nhìn ông, nhìn những khuôn mặt trong đầu: Trang giãy giụa trong hố đen, Phong treo lủng lẳng, Đức tan biến không một lời. Lồng ngực tôi co thắt; mọi nỗi sợ và những lựa chọn gần đây quật vào tôi như mũi dao.
— Nếu tôi ở lại và làm chủ trò chơi, liệu tôi có thể chấm dứt chu kỳ? — Tôi hỏi, giọng khàn khịt.
Người đàn ông cười, nụ cười mệt mỏi:
— Có thể. Hoặc là ngươi sẽ tiếp tay cho nó, làm bánh xe quay nhanh hơn. Tất cả phụ thuộc vào bản chất của kẻ ngồi vào ghế này.
Câu trả lời đó như giọt dầu lên lửa. Tôi nghĩ đến người lạ đã dẫn tôi qua rừng, đến việc tôi đã cắt tay, đâm con quái vật—những hành động đã vừa cứu, vừa huỷ hoại. Nếu trở thành người kế tục, tôi có thể biến trò chơi thành một thứ khác: lấy đi quyền hành để giải phóng hay để cai trị? Nhưng ai đảm bảo tôi không trở thành thứ tôi căm ghét?
Tôi tiến đến bàn, vô thức sờ vào xấp thư. Mùi mực và giấy cũ táp vào mũi, khiến tôi buồn nôn. Trong một phút vô định, ý nghĩ mơ hồ lóe lên: có thể phá hủy toàn bộ bằng lửa — hàng loạt bức thư bị thiêu huỷ, không còn 'luật' để tiếp diễn. Nhưng điều đó có thật sự chấm dứt được? Hay chỉ là giải pháp tắt lửa bề mặt, còn tro tàn vẫn ươm mầm trở lại?
Người đàn ông quan sát tôi, ánh mắt im lặng. Rồi ông đưa ra một chiếc hộp nhỏ, đóng bằng sáp đen. Trên nắp hộp khắc một ký hiệu nhìn quen như đã thấy trên bức tranh đầu tiên: con búp bê, con mắt, một dây thừng mảnh.
— Đây là chìa khoá, — ông nói — không phải cho ngươi mà cho trò chơi. Nếu mở nó, trò chơi sẽ thay hình thức, sẽ ghi nhận tên ngươi vào thành phần của nó. Sức mạnh lớn, giá phải trả lớn. Nếu đốt toàn bộ thư, có thể giải phóng linh hồn — nhưng có thể sẽ nhốt linh hồn người thắng trong đó, bắt họ chịu đựng suốt đời.
Từ trong sâu thẳm, một thứ khác thì thầm — không phải từ miệng ông, mà như phát ra từ trong tường, từ từng bức tranh treo hành lang: “Chọn đi. Mất mát hay quyền lực. Tiếp nối hay quên lãng.”
Tôi thở dài. Trái tim tôi đã gần như cạn kiệt kiên nhẫn, nhưng một lời hứa khắc sâu trong lòng: không để ai thêm phải rơi vào đó. Tôi nghĩ đến Linh, cô bé ôm búp bê sợ hãi; nghĩ đến Trang kêu gào; nghĩ đến Phong với đôi mắt cầu cứu. Nếu có một cách để chấm dứt chu kỳ, dù phải trả giá cho bản thân, tôi sẽ làm. Dù điều đó có nghĩa là đánh đổi toàn bộ ký ức, hay chấp nhận gánh nặng.
— Tôi sẽ không trở thành kẻ cai trị, — tôi nói, giọng cứng rắn hơn cả lúc tôi cầm dao. — Tôi sẽ phá hủy trò chơi này.
Người đàn ông nhếch môi, như vừa nghe một câu chuyện cũ. Ông đứng dậy, không can ngăn. Thay vào đó, ông rút ra một chiếc bật lửa đồng cũ, đặt lên bàn như trao một vận mệnh.
— Nếu thế, hãy làm nhanh. Nhưng biết rằng, lửa thiêu giấy, nhưng lửa cũng thiêu luôn cả người giữ chìa khoá. Ngươi có thể quên — nhưng ai sẽ nhớ để kể cho thế giới biết rằng đây từng tồn tại? Ai sẽ bảo đảm không ai khác dựng lại? Không ai. Và đó là luật tự nhiên.
Tôi cầm bật lửa, lòng rung. Tôi nghĩ đến mọi thứ: những bức tranh, những hộp — tất cả đều có dấu vết của nỗi đau con người, của lựa chọn bị ép buộc. Tôi nhắm mắt, tưởng tượng một cơn gió lớn cuốn hết những bức thư thành tro, tưởng tượng tiếng thở của người chết lắng xuống, tưởng tượng tự do.
— Hãy làm thôi, — tôi thì thầm, bật lửa.
Ngọn lửa ban đầu nhỏ, chao liệng trên mép giấy. Mùi cháy khét lan tỏa. Tôi ném lá thư đầu tiên vào lửa — lá thư đầu tiên hé mở câu chuyện, cái hộp, cái bàn, giọng loa, những quy tắc bẩn thỉu. Lửa liếm lấy giấy, chữ cháy, mực bốc khói, không gian rung lên như thể cả căn nhà đang thở.
Người đàn ông im lặng, đôi mắt xệ xuống. Rồi, tôi ném tiếp. Lửa lan nhanh hơn tôi tưởng. Từng phong thư, từng bức vẽ trên tường được mang tới gần đống lửa — người hồn như kêu la, nhưng đó là tiếng vọng của quá khứ, bị ăn mòn dần. Tôi không biết mình khóc khi nào; nước mắt nóng rơi trên má lạnh.
Ở một khoảnh khắc vụt tắt, tôi cảm thấy một cú giằng mạnh, như có lực vô hình muốn ngăn. Tiếng thì thầm biến thành tiếng la: “Đừng! Không! Nếu cháy hết, chúng ta sẽ câm…” Nhưng ngọn lửa vẫn ăn, vẫn nuốt. Tôi tiếp tục ném — không nhìn lại.
Khi đống thư gần cạn, căn phòng bắt đầu rung dữ dội. Những bức tranh trên hành lang rơi từng mảng bám, rám than. Người đàn ông lùi lại, khuôn mặt ông đổi sắc, không còn nét dửng dưng nữa — có một nỗi đau, có một tiếc nuối.
Cuối cùng, chỉ còn một quyển sổ dày — cuốn sổ lớn nhất, dày như một quyển ký ức. Tôi nâng lên, nhìn lâu như nhìn người thân sắp lìa đời, rồi quẳng nó vào lửa. Đêm bật lên một tiếng nổ nhỏ, như tiếng ai thét lên. Sau đó, im lặng.
Im lặng là thứ đầu tiên tôi nhận thấy. Một im lặng rắn như băng. Rồi, dần dần, có một khoảng trống nhẹ — không khí bớt nặng, như mọi tiếng rên rỉ được thu vào không gian và biến mất. Những bức tranh trên hành lang, lần lượt, ngả nghiêng rồi rơi xuống, tro tàn phủ kín nền nhà.
Người đàn ông thở dài, tay run, rồi quỳ xuống đỡ đầu lấy hai bên thái dương. Ông cúi đầu như người vừa mất một điều gì vô giá. Rồi ông nhìn tôi, ánh mắt như kiệt sức và… biết ơn? Hay khinh bỉ? Tôi không chắc nữa.
— Đã xong, — tôi nói, giọng hụt. — Nó… có kết thúc không?
Ông bật cười một tiếng nhẹ, nước mắt lăn:
— Có lẽ. Hoặc có lẽ, nó chỉ bị đẩy lùi – nhưng không thể tiếp tục ở chỗ này nữa. Người như ngươi hiếm lắm, biết lựa chọn đau đớn thay vì quyền lực. Ngươi đã cứu họ.
Tôi cúi mặt. Cảm giác nhẹ nhõm tràn về, nhưng kèm theo là một khoảng trống lớn: ký ức của những gì đã trải qua như bị thiêu rụi — mặt khác, những người đã chết vẫn chết; tên họ vẫn im lặng. Cái giá phải trả rõ ràng: tôi sẽ quên nhiều thứ; tôi có thể quên cả những khuôn mặt, cả nỗi sợ, cả tên của họ.
Người đàn ông chìa ra một tấm thiếp, nét chữ run:
— Nếu cậu quyết định ra đi — họ sẽ cho cậu đường về. Nhưng lời thề cũ sẽ xóa đi phần ký ức này. Quên đi, và sống.
Tôi nhìn tấm thiếp. Tôi nghĩ về những người tôi đã mất, về vết sẹo trên tay, về hình ảnh nhà cháy, về búp bê vụn, về tiếng gọi khàn khàn. Trong tim tôi, một tiếng nói nhỏ thì thầm: Nhưng ai sẽ nhớ để không ai lặp lại?
Cuối cùng, tôi viết bằng tay mồ hôi: "Tôi sẽ ra đi — nhưng tôi sẽ để lại dấu vết." Tôi lấy một chiếc bút, kiếm một mảnh giấy sạch từ đống tro than còn âm ỉ, và viết mấy dòng ngắn ngủi: “Đây đã xảy ra. Đừng tin lời mời. Nếu thấy biệt thự, tránh xa.” Rồi tôi gói mẩu giấy, nhét vào túi áo.
Người đàn ông gật đầu, chậm rãi đứng dậy. Ông mở cánh cửa ở phía sau — một lối thoát dẫn ra ngoài, ánh trăng thưa tỏ. Tôi bước qua, cảm giác ngực trống rỗng. Mọi thứ như bị rút khỏi tôi một phần, nhưng ở đâu đó trong tim, một mầm trách nhiệm còn sót lại: tôi sẽ ghi lại, dù chỉ mảnh giấy nhỏ đó, để ai đó có thể tin.
Khi bước ra ngoài, mưa đã tạnh, trời sáng dần. Tôi bước về phía đường, vai nặng của người còn sống. Trong túi, mẩu giấy — nhỏ bé, đơn sơ — như lời nhắc: có những trò chơi không kết thúc bằng phần thưởng; có những lựa chọn cần trả bằng ký ức.
Cánh cửa biệt thự khóa lại phía sau tôi, im ắng. Tôi không biết liệu trò chơi đã thật sự chấm dứt vĩnh viễn không. Nhưng trong lòng tôi có một điều chắc chắn: hôm nay tôi không chọn quyền lực. Tôi chọn quên để sống, và chọn để lại một lời cảnh báo — hy vọng rằng một ngày nào đó, ai đó sẽ đọc mẩu giấy đó và bỏ đi.