Cánh cửa gỗ khổng lồ mở ra chậm rãi, bản lề rít lên ken két, âm thanh kéo dài như tiếng kêu than. Ánh sáng mờ ảo hắt ra, không phải ánh sáng ban ngày, mà là ánh đèn vàng tù hãm, gợi cảm giác như lạc vào một hành lang bệnh viện cũ.
Tôi bước qua, chân run rẩy. Sau lưng, căn phòng với những chiếc hộp biến mất, chỉ còn lại khoảng tối trống rỗng. Cánh cửa khép lại sau lưng tôi, chặn mọi lối quay về.
Hành lang dài vô tận, hai bên treo những khung tranh. Tim tôi thắt lại khi nhận ra… tất cả là chân dung của những người đã chết trong trò chơi này.
Trang, Phong, cả Đức… mỗi gương mặt hiện lên với đôi mắt trống rỗng, u ám như đang nhìn thẳng vào tôi. Tôi bước qua, cổ họng khô khốc, cảm giác như mình đang đi xuyên qua nghĩa địa của ký ức.
Ở cuối hành lang, có một căn phòng sáng rực. Cửa mở hé, phát ra tiếng xào xạc như ai đó đang viết. Tôi hít sâu, bước vào.
Bên trong là một thư phòng cổ kính, ngập mùi giấy ẩm mốc. Trên bàn gỗ, một chồng thư tay xếp gọn gàng. Và phía sau bàn, một chiếc ghế xoay. Ai đó đang ngồi, lưng quay về phía tôi.
Tôi run rẩy cất giọng:
— Rốt cuộc… các người là ai? Tại sao lại biến chúng tôi thành trò chơi?
Chiếc ghế xoay chậm rãi. Trong ánh sáng, tôi thấy một gương mặt quen thuộc đến rợn người — người đàn ông đã gửi thư mời chúng tôi đến biệt thự.
Ông ta mỉm cười nhạt, giọng trầm vang vọng:
— Cuối cùng cũng có kẻ sống sót đến được đây.
Tôi nắm chặt tay, máu dồn lên não:
— Tất cả những gì đã xảy ra… là ông sắp đặt?!
Người đàn ông không trả lời ngay. Ông ta đứng dậy, bước chậm rãi đến kệ sách, tay lướt qua những cuốn sổ dày bụi bặm.
— Ngươi nghĩ trò chơi này bắt đầu từ ta sao? — Ông ta khẽ cười, giọng lẫn bi thương. — Ta chỉ là kẻ tiếp nối. Từ nhiều năm trước, nơi này đã tồn tại… một nghi thức.
Tim tôi đập thình thịch, cổ họng nghẹn lại:
— Nghi thức…?
— Đúng. — Ông ta quay lại, ánh mắt lóe sáng. — Một nghi thức chọn lọc. Chỉ kẻ nào có thể bước qua máu và tội lỗi mới xứng đáng… trở thành chủ nhân tiếp theo của “trò chơi con rối”.
Căn phòng chao đảo. Tai tôi ù đi. Tôi lắp bắp:
— Ý ông là… tất cả chỉ để tìm ra… người thay thế?!
Ông ta gật đầu, đôi môi mím chặt, ánh nhìn như đâm xuyên thẳng vào tôi.
— Và giờ… ngươi đã sống sót. Lựa chọn là của ngươi: rời khỏi đây, mang theo ký ức này như một cơn ác mộng… hoặc ở lại, kế thừa trò chơi, trở thành kẻ nắm quyền quyết định số phận những người tiếp theo.
Cả cơ thể tôi lạnh toát. Bàn tay run rẩy. Lời nói của ông ta vang vọng trong đầu như tiếng chuông tử thần.
Thoát ra… hay trở thành một phần của ác mộng này?
Tôi cảm thấy như cả căn phòng, những bức tranh trên hành lang, và cả những linh hồn đã chết… đang nhìn chằm chằm, chờ câu trả lời của tôi.