trò chơi ở sân đình

Chương 1: Về Lại Quê Hương


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Minh ngồi trên chuyến xe khách từ thành phố, mắt dán vào cánh đồng lúa bát ngát trải dài dưới ánh chiều tà. Mùi hương ẩm của đất, mùi rơm rạ vừa được gặt, xộc vào mũi khiến anh bỗng cảm thấy vừa lạ lẫm vừa thân thuộc. Đã bao năm sống giữa khói bụi thành phố, Minh không còn nhớ nổi cảm giác bình yên như thế này.

Xe chạy qua con đường làng nhỏ, những ngôi nhà thấp mái ngói đỏ rêu phong hiện ra. Một vài bà già đội nón lá, đi bộ về sau khi dọn hàng trước sân đình. Minh nhìn thấy sân đình – tòa nhà cổ với mái ngói cong vút, những cột gỗ sẫm màu in dấu thời gian – nơi từng diễn ra những lễ hội rực rỡ mỗi dịp xuân về. Trẻ con chạy nhảy, tiếng trống nhịp nhàng vọng từ chợ làng. Nhưng trong khoảnh khắc Minh nhìn lâu hơn, anh chợt nhận thấy một điều kỳ lạ: bóng những đứa trẻ di chuyển chậm, như hơi trễ so với bước chân thực của các em.

Minh xuống xe, kéo vali qua con đường rải sỏi. Ông bà đang đứng trước hiên nhà, khuôn mặt ánh lên niềm vui pha chút lo lắng: “Con về rồi à, lâu quá mới thấy Minh trở lại.”

Sau khi nhận những cái ôm chặt từ ông bà, Minh đi dọc con đường làng về nhà cũ. Mỗi ngôi nhà, mỗi hàng cây dường như đang nhìn anh, thầm nhắc về một ký ức xa xưa, những buổi chiều chơi trò nhảy dây, chơi ô ăn quan với lũ bạn cùng xóm. Nhưng ký ức ấy dần trở nên mờ nhạt, thay vào đó là cảm giác ngờ nghệch: như có điều gì đó không ổn đang chờ anh phía trước.

Tối hôm đó, sau khi ăn cơm với ông bà, Minh quyết định đi dạo quanh làng. Trăng lên, ánh sáng bạc chiếu xuống mái đình cổ, tỏa ra một thứ cảm giác vừa thanh bình vừa rùng rợn. Khi bước vào sân đình, Minh bỗng nghe thấy tiếng cười trẻ con. Lạ lùng thay, tiếng cười không vang lên đều đều như trẻ thường chơi đùa, mà lanh lảnh, thoắt ẩn thoắt hiện, dường như đến từ mọi hướng nhưng chẳng thấy bóng dáng ai.

“Chắc chỉ là gió thổi qua mái ngói,” Minh tự nhủ, nhưng trái tim anh vẫn đập nhanh. Anh đi quanh sân, nhìn lên những bức tượng cổ rêu phong. Một trong những bức tượng trẻ em đội nón lá, tay giơ cao, hình như đang nhảy múa, nhưng khi anh nhìn kỹ, ánh mắt tượng dường như đang… nhìn anh.

Khi Minh định quay về nhà, một tiếng cười trẻ con vang lên gần kề bên tai. Anh quay phắt lại, chỉ thấy sân đình trống vắng. Một làn gió lạnh lướt qua, rợn tóc gáy. Minh bước nhanh ra khỏi sân đình, lòng không khỏi bồn chồn.

Ngày hôm sau, Minh gặp bà Lan, một người trong làng. Bà kể: “Nhiều năm nay, cứ đến dịp lễ hội, trẻ con trong làng lại biến mất. Người lớn nghĩ là đi chơi xa, nhưng thực ra… chẳng ai biết chúng đi đâu.” Bà đưa Minh xem một cuốn sổ cũ, bìa sờn rách. Những dòng chữ mờ nhạt ghi chép các lễ hội qua từng năm, với những ghi chú về trẻ mất tích. Minh cảm giác một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.

Cả ngày hôm đó, Minh lang thang quanh làng, vừa tò mò vừa lo lắng. Khi mặt trời lặn, sân đình lại hiện ra trước mắt anh trong ánh hoàng hôn rực rỡ xen lẫn u tối. Minh ngồi trên bậc thang đá, mắt dõi theo sân đình, và nhận ra bóng những đứa trẻ thoắt ẩn thoắt hiện trong làn khói mờ từ đống rơm khô. Những đứa trẻ này không hề chơi đùa bình thường: chúng lặng lẽ nhìn anh, rồi quay sang một góc sân khác, như đang gọi mời ai đó vào trò chơi.

Minh đứng dậy, bước tới gần một bức tượng cổ. Khi chạm tay vào, anh cảm thấy một cơn rung nhẹ chạy qua lòng bàn tay, như một lời nhắc nhở vô hình: “Hãy cẩn thận, lễ hội sắp bắt đầu.”

Trước khi quay về nhà, Minh ngoái lại nhìn lần cuối sân đình. Trong ánh trăng mờ, những đứa trẻ dường như đang chơi trò trốn tìm, nhưng không phải trò trốn tìm bình thường – ánh mắt chúng trống rỗng, đôi khi biến dạng, nhếch mép cười như mời gọi anh tham gia. Minh lặng người, nhận ra rằng kỳ nghỉ lần này sẽ không chỉ là những ngày bình yên thăm ông bà. Một bí ẩn cũ rùng rợn đang chờ anh giải mã, ngay tại sân đình quê hương.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×