trò chơi ở sân đình

Chương 2: Tiếng Cười Trong Đêm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tối hôm đó, Minh không ngủ được. Cơn gió từ cánh đồng lùa qua cửa sổ, mang theo mùi rạ ẩm và hương cỏ đồng. Mỗi khi gió thổi, tiếng lá xào xạc lại như tiếng bước chân lạ, khiến tim anh thắt lại.

Khoảng gần nửa đêm, Minh nghe tiếng cười trẻ con vang vọng. Ban đầu, anh tưởng là giấc mơ, nhưng khi ngồi dậy, âm thanh vẫn rõ mồn một, thoắt ẩn thoắt hiện, như đang chạy quanh nhà. Anh bật đèn pin, soi ra sân đình, nhưng chỉ thấy bóng tối dày đặc.

Những đứa trẻ không hề hiện ra hoàn toàn, mà chỉ là những hình mờ thoắt ẩn, di chuyển giữa các cột gỗ, trượt qua sân gạch rêu phong. Minh nhận ra chúng đang “tái hiện” trò chơi dân gian mà anh từng chơi thời nhỏ: nhảy dây, ô ăn quan, trốn tìm… Nhưng ánh mắt chúng trống rỗng, nụ cười nhếch mép, đôi khi biến dạng, vừa đáng sợ vừa kích thích sự tò mò.

“Chắc… mình đang mơ,” Minh tự nhủ, nhưng khi bước ra sân, tiếng cười trẻ con vang lên gần tai, như mời gọi anh tham gia trò chơi.

Anh tiến lại gần một nhóm bóng mờ, bỗng thấy một dây thừng bay lên, nhảy múa theo nhịp điệu lạ lùng. Minh thử nhấc tay chạm vào, và bất ngờ cảm giác lạnh buốt chạy dọc cánh tay. Dây thừng không phải vật thể bình thường – nó dường như sống, uốn lượn như rắn, nhưng vẫn giữ nguyên hình dạng trò chơi nhảy dây quen thuộc.

Một bóng trẻ con tiến tới gần, tay giơ cao, nhưng khi Minh nhìn kỹ, khuôn mặt nó méo mó, ánh mắt như trống rỗng vô hồn. Minh lùi lại, nhưng chân như bị hút vào đất, tim đập mạnh. Bỗng một tiếng thì thầm phát ra:

“Chơi với chúng… nếu muốn biết sự thật…”

Tiếng nói không rõ ràng, như hòa lẫn giữa gió và tiếng cười. Minh cảm giác có điều gì đó mời gọi nhưng nguy hiểm đang chờ. Anh quyết định quay về nhà, nhưng khi ngoái lại, sân đình rực lên ánh sáng mờ ảo, và những bóng trẻ con vẫn xoay tròn quanh bệ thờ, lặp lại những động tác trò chơi như được lập trình.

Ngày hôm sau, Minh tìm gặp bà Lan để hỏi về lễ hội. Bà lắc đầu, nét mặt nghiêm trọng:

“Những năm trước, cứ đến đêm hội, trẻ con biến mất. Người lớn tìm khắp nơi nhưng không thấy. Người làng bảo rằng sân đình bị lời nguyền, và những đứa trẻ… chưa bao giờ rời đi hẳn.”

Bà dẫn Minh ra sân đình ban ngày. Ánh nắng chiếu rọi lên bức tượng cổ, nhưng vẫn thấy những vệt bóng mờ trên nền gạch. Minh sờ lên vệt bóng, lạnh buốt, giống như chạm vào thứ gì đó không thuộc về thế giới sống.

Đến chiều, Minh quyết định ở lại sân đình quan sát. Khi mặt trời tắt dần, những bóng mờ trẻ con xuất hiện trở lại, lần này chơi trò ô ăn quan. Nhưng quan lại không phải bằng đất sét hay gạch bình thường – chúng dường như mọc lên từ nền sân, cứng như đá, nhưng vẫn di chuyển theo nhịp điệu trò chơi.

Minh quan sát kỹ, nhận ra trò chơi này có một mô thức: mỗi lần bóng trẻ con di chuyển, lại có một vệt lạnh như bàn tay vô hình quét qua sân. Anh thử tiến đến gần để chạm, và một bàn tay lạnh buốt như băng chạm vào vai anh. Minh giật mình, lùi lại, nhưng bóng trẻ con vẫn tiếp tục xoay vòng, nhảy nhót và hát những lời cổ xưa:

“Ô ăn quan, ăn quan, thua lại về… ai dám lạc, sẽ ở lại…”

Tiếng hát mang âm hưởng kỳ dị, vang vọng giữa sân đình yên tĩnh. Minh hiểu ra rằng đây không phải trò chơi bình thường – đây là một cách mà những linh hồn trẻ con đang “tái hiện” để tìm đường trở về thế giới sống.

Khi đêm xuống dày đặc, Minh lặng người quan sát: sân đình hoàn toàn im lặng, chỉ còn ánh trăng mờ rọi lên những bức tượng rêu phong. Nhưng từ các góc sân, tiếng cười trẻ con vẫn vang lên, rùng rợn và mê hoặc. Minh nhận ra rằng kỳ nghỉ lần này sẽ không chỉ là những ngày bình yên thăm ông bà; một lời mời bí ẩn từ thế giới khác đã kéo anh vào một chuỗi sự kiện kinh hoàng, nơi trò chơi dân gian trở thành cạm bẫy chết người, và chỉ khi anh hiểu được luật chơi, anh mới có cơ hội giải cứu những linh hồn trẻ con mắc kẹt.

Trước khi quay về nhà, Minh dừng lại nhìn sân đình lần cuối. Trong ánh trăng mờ, bóng trẻ con dường như nhìn thẳng vào anh, rồi nhảy nhót biến mất vào màn sương dày đặc. Minh rùng mình, biết rằng mọi chuyện chỉ mới bắt đầu, và lễ hội sắp tới sẽ là nơi anh phải đối diện với những điều chưa từng thấy…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×