trò chơi ở sân đình

Chương 11: Thử Thách Cuối Cùng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm lễ hội đã tới đỉnh điểm. Sân đình bừng lên ánh trăng mờ, chiếu bóng cây cổ thụ xuống nền gạch rêu phong, tạo ra những hình thù kỳ dị. Tiếng trống từ xa vang lên dồn dập, nhịp điệu hòa vào tiếng cười trẻ con, biến không gian yên tĩnh thành mê cung âm thanh và ánh sáng.

Minh đứng giữa bệ thờ trung tâm, tay cầm cuốn sổ ghi chép, ánh mắt dõi theo các bóng trẻ con đang xuất hiện. Anh cảm nhận được sự khác biệt: các bóng ma lần này đông đảo, di chuyển nhanh, liên tục biến đổi hình dạng. Một luồng năng lượng lạnh buốt tỏa ra khắp sân đình, nhắc nhở rằng thử thách cuối cùng đã bắt đầu.

Bước đầu tiên là trò nhảy dây biến dạng liên hoàn. Dây nhảy không còn cố định, uốn lượn theo nhiều hướng, thít chặt mỗi khi Minh bước sai. Anh kết hợp nhịp điệu, các ký hiệu trong sổ và ánh sáng phản chiếu từ bức tượng cổ để nhảy đúng từng nhịp. Mỗi bước đi, dây nhảy quấn quanh chân, lạnh buốt và đau nhói, nhưng Minh giữ bình tĩnh, tập trung trí tuệ và quan sát các bóng mờ.

Tiếp theo là trò ô ăn quan biến dạng, nhưng lần này các ô không chỉ di chuyển mà còn biến dạng liên tục, đôi khi sụp xuống nền, đôi khi nổi lên như đá sống. Minh phải quan sát kỹ, đoán hướng di chuyển của các ô, và đặt chân chính xác. Một sai lầm nhỏ, bàn chân anh chạm vào ô đá lạnh buốt, đau nhói nhưng anh nhịn thở và bước tiếp, ghi nhớ nhịp điệu và vị trí an toàn.

Trong lúc chơi, Minh nghe thấy tiếng thì thầm rõ ràng:

“Chỉ khi hiểu toàn bộ lịch sử, kết hợp trí tuệ và can đảm, mới phá được lời nguyền… Linh hồn sẽ được tự do…”

Minh chợt nhớ lại cuốn sổ cũ, ký hiệu trong hầm cổ, và lời kể của linh hồn trẻ con. Anh nhận ra rằng mỗi trò chơi, mỗi bước đi đều liên quan đến sự kiện lịch sử và lòng ích kỷ của người xưa. Anh phải vận dụng tất cả manh mối này để tìm lối ra cuối cùng.

Sau ô ăn quan, Minh đối mặt trò trốn tìm biến dạng. Nền sân biến đổi liên tục, bóng trẻ con ẩn nấp trong màn sương dày đặc. Một bóng ma lớn xuất hiện, hình dáng cao lớn, mắt đỏ quạch, tay dài ngoằng. Nó lao tới Minh mỗi khi anh bước sai, tạo ra cảm giác lạnh buốt tột độ. Minh hít sâu, nhắm mắt, ghi nhớ từng dấu hiệu ánh sáng, từng nhịp chân và trí tuệ lịch sử để né tránh.

Trong lúc bước qua ô cuối cùng, Minh chợt thấy bóng trẻ con tiến tới, ánh mắt hiền hậu, đặt tay lên tay anh. Một luồng năng lượng ấm áp chạy qua người, xua tan cảm giác lạnh buốt. Các bóng trẻ con khác tụ lại, ánh mắt sáng lên như biết ơn.

Minh đứng giữa sân, tim đập mạnh nhưng lòng nhẹ nhõm. Anh vừa vượt qua thử thách cuối cùng – liên hoàn các trò chơi dân gian biến dạng, bóng ma nguy hiểm mạnh nhất, và vận dụng toàn bộ trí tuệ, can đảm cùng manh mối lịch sử để cứu các linh hồn.

Lúc này, một ánh sáng kỳ lạ chiếu lên bệ thờ trung tâm, các bóng trẻ con biến mất, chỉ còn tiếng cười dịu dàng vang vọng khắp sân đình. Minh cảm nhận được lời nguyền đã bị phá, các linh hồn được tự do trở về, và sân đình trở lại bình yên.

Anh ngồi xuống bậc thang, nhìn ánh trăng chiếu lên mái ngói cổ, lắng nghe tiếng gió rì rào. Không gian yên tĩnh nhưng tràn đầy sức sống. Minh biết rằng thử thách vừa qua không chỉ kiểm tra trí tuệ và can đảm, mà còn là bài học về lòng nhân ái, hiểu biết lịch sử và văn hóa dân gian của quê hương.

Đêm đó, Minh trở về nhà với trái tim nhẹ nhõm nhưng vẫn đầy cảm giác kỳ bí. Anh biết rằng sân đình và các trò chơi dân gian sẽ luôn tồn tại, nhưng giờ đây không còn lời nguyền, mà là di sản văn hóa, là cầu nối giữa quá khứ và hiện tại, giữa người sống và linh hồn trẻ con.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×