Sáng sớm, ánh nắng vàng lấp lánh xuyên qua những ô cửa kính cao vút của tòa nhà Hạ Tập đoàn, nhưng trong phòng họp tối màu, không gian căng như dây đàn. Hạ Ngọc Linh đứng giữa căn phòng, mắt cô chạm vào những gương mặt lạnh lùng của các cổ đông. Đôi môi mảnh khảnh nén lại, nhưng trong lòng là cơn sóng cuộn màng.
“Ngọc Linh… cô có biết lý do chúng tôi triệu tập cuộc họp hôm nay không?” – Giám đốc hội đồng cổ đông, ông Trần Quốc Huy, giọng lạnh lùng, nhấn mạnh từng chữ.
Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh. Gia tộc cô, Hạ Tập đoàn, từng là niềm tự hào của dòng họ, nay bỗng chốc rơi vào tay một thế lực mới. Tài sản bị phong tỏa, công ty gần như mất quyền kiểm soát. Và người đứng sau màn kịch này không ai khác chính là Đàm Trình Dương – giám đốc điều hành của Tập đoàn Đàm, kẻ mà cô từng nghe tên nhưng chưa bao giờ gặp mặt trực tiếp.
“Thưa ông… tôi chưa hiểu…” Giọng cô nhẹ đến mức ai cũng phải nheo mắt. Nhưng ánh mắt của các cổ đông như dao cắt vào từng tấm lòng.
Ông Trần cười nhạt, nhưng không phải cười vui, mà là nụ cười của kẻ chiến thắng. “Cô còn chưa hiểu? Hợp đồng mua bán cổ phần của Hạ Tập đoàn vừa được ký… mà cô không hề hay biết. Từ hôm nay, quyền điều hành chính thức không còn thuộc về cô hay bất cứ thành viên nào trong gia tộc Hạ nữa. Công ty đã chính thức đổi chủ.”
Tim Linh đập dồn dập. Cảm giác bàng hoàng quét qua toàn thân như dòng điện. Cô nhìn xuống bàn, nơi các bản hợp đồng được đóng dấu đỏ chói rực rỡ. Mỗi con dấu, mỗi chữ ký là một mũi dao chặt vào gia tộc cô.
Trong khoảnh khắc ấy, một bàn tay lạ xuất hiện trên cửa. Ánh mắt sắc lạnh, nụ cười như băng giá – Đàm Trình Dương bước vào phòng, bước chân đều đặn, uy quyền tỏa ra khắp không gian.
“Mọi người chào cậu ấy…” Linh khẽ lẩm bẩm, nhưng dường như không ai nghe.
Hắn đứng trước bàn, chậm rãi ngẩng đầu nhìn cô. Ánh mắt hắn lạnh, sâu, như nhìn thấu mọi kế hoạch và suy nghĩ. “Hạ Ngọc Linh… xin chúc mừng cô đã… thất bại.” Giọng hắn trầm như nhũ đá, khiến mọi âm thanh xung quanh đều dừng lại.
Cô nhíu mày, nhưng không để lộ cảm xúc. Đây chính là thời khắc cô phải đối mặt: nỗi nhục công khai, trước mắt toàn bộ cổ đông và người thân trong gia tộc. Hạ Ngọc Linh – cô gái từng nắm trong tay quyền lực và tài sản, nay chỉ còn lại sự lạnh lùng trong ánh mắt.
Cuộc họp tiếp tục, nhưng Linh gần như không nghe lời ai nói. Mỗi lời giải thích, mỗi câu lý luận đều vô nghĩa. Trong lòng cô, chỉ còn một ý nghĩ duy nhất: trả thù.
Khi cuộc họp kết thúc, các cổ đông lần lượt rời đi, còn cô đứng im, nhìn qua cửa sổ. Ánh nắng sáng chói, nhưng không xua đi được bóng tối trong lòng. Một email lạ hiện lên trên điện thoại, dòng chữ đơn giản nhưng đủ khiến Linh giật mình:
“Hãy tìm quỹ đen của họ. Mọi thứ chưa kết thúc. Người từng cứu cô… vẫn đang theo dõi.”
Tim cô nhảy loạn nhịp. Quỹ đen? Người cứu cô? Những manh mối mơ hồ xuất hiện, nhưng chính chúng lại là thứ duy nhất cô có thể bấu víu. Cô biết, để giành lại tất cả – tài sản, danh tiếng, và hơn hết, công bằng cho gia tộc – cô phải bước vào một trò chơi quyền lực mà chưa ai từng nghĩ đến.
Cô hít một hơi thật sâu. Hạ Ngọc Linh – cháu gái CEO, người vừa mất tất cả – bỗng nhiên cảm thấy lòng mình bừng lên một ngọn lửa lạnh. Một ngọn lửa báo thù.
Bước ra khỏi phòng họp, cô nhìn thấy Đàm Trình Dương ở cuối hành lang. Hắn chưa rời đi, ánh mắt vẫn dõi theo cô. Nhưng điều khiến cô lạnh sống lưng không phải là cái nhìn sắc bén, mà là sự bình tĩnh đến đáng sợ. Dường như hắn đã biết cô sẽ làm gì tiếp theo.
Cô mỉm cười nham hiểm. “Nếu cậu nghĩ mọi thứ đã kết thúc… thì cậu đã nhầm.”
Và ở khoảnh khắc đó, Linh biết: ván cờ quyền lực chỉ mới bắt đầu.
Cuối hành lang, dưới ánh nắng rực rỡ, hai con người – một là nạn nhân mất tất cả, một là kẻ quyền lực tối thượng – đối mặt với nhau. Một trò chơi nguy hiểm, nơi chỉ một sai lầm nhỏ cũng có thể kết liễu tất cả.
Cliffhanger: Một file hợp đồng bí ẩn vừa được chuyển vào email của Linh, mở ra cơ hội lật ngược tình thế – nhưng cũng có thể là một cạm bẫy tinh vi…