trò chơi quyền lực

Chương 2: Nỗi nhục công khai


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh sáng mặt trời hắt vào phòng họp thứ hai, nơi các phóng viên, cổ đông và nhân viên cấp cao tụ tập. Hạ Ngọc Linh đứng một bên, mặc bộ vest trắng tinh, mái tóc đen óng ả buông lơi trên vai. Trước mắt cô là cảnh tượng mà không ai trong đời muốn nhìn: báo chí, máy quay, ống kính nhắm thẳng vào mình, chờ đợi một câu trả lời sau sự sụp đổ của Hạ Tập đoàn.

Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng nén cảm xúc. Nhưng từng nhịp tim như muốn nhảy ra ngoài. Một cô gái từng nắm trong tay quyền lực bỗng chốc trở thành tâm điểm nhục nhã, và toàn bộ dư luận đang chĩa mũi dùi vào cô.

“Chị Hạ Ngọc Linh, chị có thể giải thích lý do thất bại của Hạ Tập đoàn được không?” – Một phóng viên cất giọng, đầy sắc bén, ánh mắt dõi theo từng biểu cảm của cô.

Linh mím môi, đôi mắt đen sâu lặng nhìn thẳng vào ống kính. Cô biết, nếu để lộ bất kỳ sợi dây cảm xúc nào, nó sẽ là cơ hội để đối thủ cười nhạo.

“Thưa mọi người… tôi… sẽ sớm có thông báo chính thức,” cô trả lời ngắn gọn, giọng trầm nhưng đầy tự tin, dù trong lòng là một cơn bão.

Một tiếng cười nham hiểm vang lên phía sau phòng, khiến Linh giật mình quay lại. Đàm Trình Dương đứng đó, tựa người vào cột trụ, ánh mắt sắc lạnh như băng giá. Hắn không cần nói gì, chỉ cần đứng đó cũng đủ khiến mọi người cảm thấy áp lực, và Linh biết rõ: hắn đang theo dõi cô, từng chuyển động nhỏ nhất, từng biểu cảm đều không thoát khỏi tầm nhìn.

Cuộc họp công khai bắt đầu, và từng câu hỏi dồn dập như mũi giáo nhọn. Cổ đông lớn, các phóng viên tài chính, những nhân vật quyền lực trong ngành, tất cả đều tìm cách moi ra sơ hở của cô.

Một cổ đông giơ tay, giọng nghiêm khắc: “Hạ Ngọc Linh, việc công ty gia tộc bị chiếm đoạt có phải do quản lý yếu kém của cô không? Chúng tôi cần một câu trả lời rõ ràng!”

Cả phòng lặng đi một nhịp. Áp lực như một bức tường khổng lồ đè lên Linh. Cô cảm thấy ánh mắt mọi người như xuyên thấu tâm can, từng lời nói, từng câu hỏi đều nhấn mạnh: cô đã thất bại.

Nhưng thay vì run sợ, một cơn giận âm ỉ bùng lên trong lòng cô. Mỗi câu hỏi, mỗi ánh mắt khinh miệt lại là động lực. Linh nghiến răng, nụ cười mảnh mai xuất hiện trên môi. Đây là khoảnh khắc cô phải chứng minh: thất bại chỉ là bước khởi đầu cho kế hoạch báo thù hoàn hảo.

“Thưa quý vị… sự việc không đơn giản như mọi người tưởng,” Linh nói, giọng điềm tĩnh nhưng sắc bén. “Hạ Tập đoàn đang trải qua một giai đoạn biến động, và tôi đang tiến hành các bước cần thiết để đảm bảo quyền lợi của cổ đông và duy trì giá trị tài sản. Tôi hy vọng mọi người tin tưởng rằng, thời gian tới, mọi thứ sẽ minh bạch và có lợi cho tất cả.”

Câu nói của cô dường như không đủ làm dịu cơn giận của cổ đông, nhưng ít nhất đã khẳng định cô không hoàn toàn bị khuất phục. Một số ánh mắt bắt đầu chuyển từ khinh miệt sang tò mò.

Trong lúc Linh đối mặt với dư luận, điện thoại rung lên, báo hiệu một email mới. Cô lén mở ra, đọc dòng chữ:

“Cơ hội không nhiều. Quỹ đen đang chờ để bị khai thác. Hãy chuẩn bị chiến lược. Người từng cứu cô… đã để lại dấu vết.”

Cảm giác rùng mình lan khắp cơ thể. Người cứu cô trong quá khứ? Quỹ đen? Mọi chuyện rối tung, nhưng trong lòng cô một điều rõ ràng: để giành lại tất cả, cô phải bước vào trò chơi quyền lực từ bây giờ.

Buổi họp kết thúc, Linh bước ra ngoài, đối diện hàng loạt ánh mắt tò mò, bàn tán. Các phóng viên ùa tới, hỏi dồn dập. Cô mỉm cười, không một chút do dự: “Mọi thứ chỉ mới bắt đầu.”

Trên đường đi, cô thấy bóng hắn ở phía xa, đang quan sát cô. Hắn không che giấu chút gì, ánh mắt sắc lạnh nhưng dường như đang đánh giá, tính toán. Một phần Linh cảm thấy sợ, nhưng một phần khác lại tò mò: ai trong hai người sẽ giành chiến thắng trong ván cờ quyền lực này?

Về đến phòng, Linh khép cửa, ngồi xuống bàn làm việc. Trước mắt là hàng tá báo cáo tài chính, hợp đồng, và những manh mối từ email bí ẩn. Cô nhấc bút, bắt đầu ghi chú, phân tích từng chi tiết. Kế hoạch trả thù không thể vội vàng; mỗi bước đi đều phải chắc chắn, và cô cần chiến lược hoàn hảo.

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu: để lật ngược tình thế, cô không chỉ phải đánh bại đối thủ, mà còn phải chiếm được lòng tin của cổ đông, kiểm soát dư luận, và nắm chắc quỹ đen trong tay. Và hơn hết, cô phải tìm ra danh tính người từng cứu mình – người mà có thể là đồng minh, hoặc… một mối nguy hiểm tiềm tàng.

Đêm xuống, ánh đèn phòng làm việc chiếu lên khuôn mặt Linh đầy quyết tâm. Cô biết: con đường phía trước nguy hiểm, nhưng Linh chưa bao giờ sợ hãi. Mỗi bước đi, mỗi chiến lược, mỗi đòn thế… đều phải hoàn hảo, vì nếu một sai lầm xảy ra, không chỉ tài sản, danh tiếng mà cả sự sống còn của cô cũng có thể bị đe dọa.

Trong bóng tối, cô mường tượng ra hình ảnh Đàm Trình Dương: một kẻ quyền lực, điềm tĩnh, đầy toan tính. Hắn sẽ không tha cho bất kỳ sơ hở nào, nhưng chính sự thách thức này lại khiến Linh căng tràn sinh lực.

“Trò chơi quyền lực… chỉ mới bắt đầu,” cô thì thầm, giọng lạnh lùng nhưng tràn đầy quyết tâm. “Ván cờ đầu tiên, tôi sẽ giành phần thắng.”

Và ở khoảnh khắc ấy, Linh biết rằng mình đã bước vào một thế giới nơi báo thù, quyền lực và tình cảm đan xen, nơi mà mỗi bước đi đều là một “ván cờ” sống còn.

Cliffhanger: Một hợp đồng bí ẩn vừa được gửi đến từ nội bộ công ty Đàm, mở ra cơ hội hoặc cạm bẫy đầu tiên – Linh phải quyết định có nên nhảy vào ngay, hay chờ đợi chiến lược hoàn hảo.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×