Ngày hôm sau, Linh nhận được lời mời từ Đàm Trình Dương tham dự một cuộc họp kín tại trụ sở chính của Tập đoàn Đàm. Không có phóng viên, không có cổ đông, chỉ có ánh sáng lạnh lùng chiếu qua cửa kính cao vút, và hai con người đối diện nhau giữa không gian tĩnh lặng.
Linh bước vào phòng họp, ánh mắt ngay lập tức dõi theo hắn – người đã khiến cô mất tất cả. Đàm Trình Dương ngồi sau bàn lớn, tư thế thản nhiên nhưng đầy uy quyền. Khi hắn ngẩng đầu nhìn cô, cả căn phòng như đóng băng. Ánh mắt ấy, sắc bén và sâu thẳm, khiến Linh không khỏi khẽ rùng mình.
“Hạ Ngọc Linh… cô đến đúng giờ,” giọng hắn trầm, đều đặn, không một chút xúc cảm. Nhưng chỉ cần nghe giọng nói, Linh đã cảm nhận được sức mạnh áp đảo. Hắn không nói lời thách thức nào cả, nhưng bản thân sự hiện diện đã đủ để khiến cô phải dè chừng.
“Thưa ông… tôi muốn hiểu lý do và cơ hội phía trước,” Linh đáp, giọng điềm tĩnh, cố gắng giữ thái độ tự tin. Cô biết rằng bất kỳ biểu hiện sợ hãi nào cũng sẽ là lợi thế cho hắn.
Đàm Trình Dương nhếch môi, nụ cười mảnh mai nhưng sắc bén như lưỡi dao. “Cô biết, Hạ Tập đoàn đã rơi vào tay tôi, nhưng tôi không quan tâm đến việc đẩy cô ra khỏi mọi thứ… trừ khi cô muốn chứng minh điều ngược lại.” Ánh mắt hắn lóe lên một tia hiếu kỳ. “Tôi tò mò về năng lực của cô. Và có vẻ… cô cũng tò mò về tôi.”
Linh cảm nhận rõ sự đánh giá trong ánh mắt hắn. Đây không phải là cuộc họp kinh doanh thông thường, mà là một ván cờ ẩn, nơi mà mỗi câu nói, mỗi hành động đều có thể mang ý nghĩa sống còn. Cô hít một hơi thật sâu. Đây là khoảnh khắc quan trọng để quan sát và tìm ra sơ hở.
“Người từng cứu tôi… liệu có liên quan đến ông không?” Linh bất chợt hỏi, giọng lạnh lùng nhưng ánh mắt nghi ngờ. Câu hỏi không chỉ để thăm dò, mà còn là cách cô thử phản ứng hắn.
Hắn nhướng mày, nhìn cô như đang cân nhắc xem có nên trả lời. Một khoảnh khắc im lặng căng như dây đàn kéo dài. Cuối cùng, hắn không trả lời trực tiếp, mà chỉ nói: “Người ấy… đã để lại dấu vết cho cô. Nhưng tôi không phải là người đó. Hoặc… tôi cũng có thể là, tùy cách cô nhìn nhận.”
Linh rùng mình. Những manh mối từ email hôm qua dường như bắt đầu khớp lại. Người cứu cô không phải là ai xa lạ – hắn có thể là đồng minh, hoặc là kẻ thù ngụy trang trong vỏ bọc quyền lực. Điều này làm cô càng thận trọng, nhưng cũng khiến quyết tâm trong lòng bùng lên mạnh mẽ.
Đàm Trình Dương đứng dậy, đi quanh bàn, bước chân nhẹ nhàng nhưng từng bước như in dấu áp lực lên Linh. “Cô có thể lựa chọn hợp tác, hoặc chiến đấu một mình,” hắn nói, giọng điềm tĩnh nhưng đầy thách thức. “Nhưng tôi cảnh báo… mỗi bước đi của cô, tôi đều có thể theo dõi và phản công. Trò chơi này không dành cho những người thiếu kinh nghiệm.”
Linh giữ bình tĩnh, ánh mắt không hề rời hắn. “Tôi không thiếu kinh nghiệm,” cô đáp. “Tôi chỉ thiếu thời gian… và bây giờ, tôi sẽ tận dụng từng giây từng phút để lấy lại tất cả. Còn trò chơi này… tôi sẽ chơi cho đến cùng, và sẽ thắng.”
Hắn dừng lại, đứng đối diện cô, ánh mắt sáng lên một tia hiếu kỳ. Có lẽ, hắn chưa từng gặp một đối thủ nào như Linh: không sợ hãi, điềm tĩnh, nhưng đồng thời ẩn chứa sự quyết đoán lạnh lùng đến đáng sợ. Hắn im lặng trong giây lát, rồi quay lưng, tiến đến bàn làm việc, mở ra một tập hồ sơ. “Đây là những thông tin về quỹ đen, các cổ đông lớn, và lịch sử giao dịch gần đây. Cô có thể dùng nó để lập kế hoạch… hoặc làm sai, và trả giá.”
Linh tiến lại, lén nhìn qua hồ sơ. Quỹ đen, cổ đông, giao dịch ngầm – tất cả đều là manh mối cô cần để bắt đầu ván cờ quyền lực. Nhưng đồng thời, sự hiện diện của hắn khiến cô phải cẩn trọng từng li từng tí. Mỗi hành động đều phải chính xác, mỗi bước đi đều phải tính toán.
“Cô sẽ dùng chúng như thế nào?” Hắn hỏi, giọng trầm nhưng đầy tò mò.
Linh nhếch môi cười, đôi mắt ánh lên quyết tâm: “Tôi sẽ dùng nó để chơi một ván cờ… và sẽ không bỏ qua bất kỳ sơ hở nào của đối thủ.”
Hắn gật nhẹ, như thừa nhận năng lực và sự quyết đoán của cô. “Tốt. Tôi muốn thấy cô tiến xa đến mức nào. Nhưng nhớ… trong trò chơi này, kẻ mạnh nhất sẽ sống sót, kẻ yếu nhất sẽ biến mất.”
Cô cảm nhận rõ ràng sức mạnh áp đảo từ hắn, nhưng không run sợ. Trái lại, trong lòng cô một niềm hứng khởi lạ thường trỗi dậy. Đây là lần đầu tiên Linh thực sự đứng trước đối thủ thực sự xứng tầm, và đồng thời là lần đầu tiên cô nhận ra: trò chơi quyền lực này không chỉ là báo thù, mà còn là một cơ hội để chứng minh trí tuệ và bản lĩnh của mình.
Trước khi rời khỏi phòng họp, Linh nhận được tin nhắn khác từ email ẩn danh:
“Bước đi đầu tiên… phải chắc chắn. Người từng cứu cô… đã để lại dấu hiệu trong hồ sơ hắn vừa trao. Tìm ra và cô sẽ mở ra cơ hội lật ngược thế trận.”
Linh khép mắt, thở nhẹ. Mỗi manh mối, mỗi thông tin, đều có thể là chìa khóa sống còn. Trò chơi quyền lực đã bắt đầu. Và lần này, không còn là cô đứng nhìn, mà là cô bước vào trung tâm, chuẩn bị đi những nước cờ đầu tiên.
Ra khỏi tòa nhà, Linh nhìn lên bầu trời đầy nắng. Ánh sáng rực rỡ, nhưng lòng cô vẫn căng thẳng như dây đàn. Cô biết rằng, để giành lại tất cả, cô phải chiến đấu khôn ngoan, không chỉ dựa vào sức mạnh, mà còn dựa vào trí tuệ và khả năng đọc người – và quan trọng nhất, phải tìm ra người từng cứu cô trước khi ván cờ đi quá xa.
Ván cờ đầu tiên trong trò chơi quyền lực… chỉ vừa bắt đầu.
Cliffhanger: Một bức email khác vừa đến: địa điểm bí mật nơi người cứu cô để lại dấu vết, nhưng để đến đó, Linh phải đối mặt với một lựa chọn nguy hiểm: tiến vào hay chờ cơ hội an toàn hơn.