trở lại để yêu thương

Chương 1: Ngày định mệnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm hôm ấy, ánh nắng chiếu qua cửa sổ tầng cao của căn penthouse sang trọng, nhưng trong lòng Dương Khải, mọi thứ lại mờ mịt như màn sương dày đặc. Anh đứng trước tấm gương rộng, nhìn khuôn mặt sắc lạnh nhưng đầy mệt mỏi của mình. Gương mặt ấy, với đôi mắt sâu thẳm, từng là biểu tượng của quyền lực và quyết đoán, giờ đây lại phảng phất nỗi hoang mang, sợ hãi.

Chỉ vài ngày trước, Dương Khải còn là vị doanh nhân trẻ đầy triển vọng. Công ty của anh – Dương Khải Group – là niềm tự hào, niềm mơ ước của bao người. Anh đã dành cả thanh xuân, tâm huyết và cả trái tim mình cho nó. Mọi dự án đều thành công, uy tín của anh trong giới kinh doanh không ai sánh bằng. Nhưng giờ đây, tất cả như sụp đổ chỉ trong một khoảnh khắc.

Đầu tiên là tin nhắn từ trợ lý cũ – người mà anh tin tưởng tuyệt đối:

"Sếp, tôi e rằng... mọi thứ không còn cứu được nữa. Họ đã làm chủ công ty."

Dương Khải cầm điện thoại, mắt nhòa đi, tim như bị bóp nghẹt. "Họ là ai…?" anh lẩm bẩm, nhưng không ai trả lời ngoài tiếng đồng hồ tích tắc đều đều trong phòng. Anh đã biết, nhưng không muốn tin – người phản bội anh lại là Triệu Hạo, cộng sự thân cận nhất, người mà anh coi như anh em. Họ đã âm thầm thâu tóm cổ phần, chơi trò phản bội tinh vi, và giờ đây anh chỉ còn là người đứng ngoài nhìn công ty mình gây dựng từ tay mình tuột khỏi tầm với.

Cùng lúc ấy, trên điện thoại vang lên một loạt tin nhắn từ Lâm Nhã – người con gái anh yêu sâu sắc, tưởng rằng cả đời này sẽ cùng nhau nắm tay đi hết mọi sóng gió. Tin nhắn cuối cùng, như nhát dao cắt ngang trái tim:

"Khải, anh đừng tìm em nữa. Chúng ta không còn gì cả. Anh sẽ hiểu… có những thứ anh không thể cứu được."

Đọc đến đây, Dương Khải cảm giác như mọi hơi thở đều trở nên nặng nề. Trái tim anh như vỡ vụn, tình yêu tan thành mảnh kính vỡ sắc lạnh. Người mà anh tin tưởng, trao hết tình cảm và lòng tin, giờ đã quay lưng, biến thành kẻ xa lạ.

Anh ngồi xuống ghế, đầu óc trống rỗng. Những năm tháng nỗ lực, hi sinh, dằn vặt vì công việc, vì tình yêu, bỗng chốc hóa tro bụi. Dương Khải tự hỏi: "Tại sao… tại sao mọi thứ lại rơi xuống đáy cùng một lúc?"

Hồi tưởng về những ngày đầu tiên xây dựng Dương Khải Group, anh không khỏi rùng mình. Từ căn phòng thuê nhỏ xíu ở quận trung tâm, từng bản hợp đồng được anh đánh đổi bằng mồ hôi và nước mắt, đến khi trở thành tập đoàn có tiếng, đều là kết quả của sự chăm chỉ không ngừng. Và bây giờ, chỉ sau một tuần, tất cả tan biến. Triệu Hạo và Lâm Nhã – hai người anh từng tin tưởng nhất – giờ đây là những kẻ phản bội, làm anh mất tất cả.

Nhưng điều đau đớn nhất không phải là mất tiền, mất công ty, mà là cảm giác bị phản bội tận cùng, cảm giác không ai hiểu, không ai đứng bên cạnh. Anh cảm thấy mình trơ trọi, cô đơn giữa biển người đông đúc của thành phố. Những ký ức về những tháng ngày hạnh phúc bên Lâm Nhã hiện về như dao cứa vào tim, nhắc nhở anh rằng tình yêu cũng có thể trở thành thứ nguy hiểm nhất, thứ khiến người ta tổn thương sâu sắc.

Buổi chiều, Dương Khải đến văn phòng, nơi từng là pháo đài quyền lực của anh. Văn phòng giờ trống rỗng, bàn ghế được sắp xếp lại, logo công ty đã bị thay đổi. Anh bước đến, chạm vào bàn làm việc quen thuộc – nơi từng chứa bao mơ ước và hi vọng – giờ chỉ còn trống rỗng, lạnh lẽo.

Triệu Hạo đứng đó, nụ cười gượng gạo trên môi: "Khải, cậu đã mất tất cả rồi. Hãy chấp nhận đi."

Dương Khải nhìn thẳng vào mắt Triệu Hạo, lòng tràn đầy căm phẫn: "Cậu sẽ phải trả giá…!" Nhưng anh biết, lời nói này lúc này chẳng còn nghĩa lý gì. Anh đã mất mọi thứ, thậm chí là niềm tin vào con người.

Tối đến, trong căn penthouse trống trơn, Dương Khải ngồi một mình bên ly rượu chưa mở. Thành phố rực sáng đèn, nhưng với anh, ánh sáng ấy chẳng còn ý nghĩa gì. Anh cảm giác như đang đứng trên bờ vực, sẵn sàng rơi xuống hố sâu của tuyệt vọng.

Anh nhớ lại những lời mà Lâm Nhã từng nói: "Khải à, anh đừng quá cứng nhắc. Có những thứ mất đi, mới có thể tìm thấy điều tốt đẹp hơn." Lúc ấy anh cười, không ngờ câu nói ấy giờ lại trở nên mỉa mai.

Đêm khuya, khi mọi thứ chìm vào im lặng, Dương Khải nằm trên giường, ánh trăng chiếu qua rèm cửa, những tia sáng mảnh mai lướt trên khuôn mặt thất thần. Anh tự hỏi mình: "Liệu mình còn đường nào để quay lại không…?"

Một cơn đau đầu dữ dội ập đến. Tim anh như bị bóp nghẹt. Anh nhắm mắt lại, muốn thoát khỏi cơn đau, muốn rũ bỏ tất cả bi kịch. Trong khoảnh khắc đó, thế giới xung quanh dường như lùi lại, tiếng thành phố, tiếng xe cộ, tiếng đồng hồ tích tắc đều tan biến.

Và rồi, ánh sáng chói mắt bất ngờ xuất hiện. Anh cảm giác mình như bị kéo đi, cơ thể trôi dạt trong một khoảng không vô tận. Có cảm giác vừa sợ hãi vừa tự do.

Khi mở mắt, Dương Khải không còn nằm trong căn penthouse sang trọng nữa. Trước mắt anh là phòng ký túc xá cũ, nơi anh từng sống khi còn là sinh viên, cách đây 5 năm. Mọi thứ đều nguyên vẹn như ngày hôm ấy – chiếc bàn học, giá sách, mùi trà sữa còn vương lại trong phòng, và cả bức ảnh nhỏ của Lâm Nhã đặt trên bàn.

Anh lặng người. Không khí trong phòng, ánh sáng buổi sáng dịu dàng, tiếng chim hót ngoài cửa sổ… tất cả đều quá quen thuộc. Anh chợt hiểu: đây là cơ hội thứ hai, cơ hội để sửa chữa mọi sai lầm, để báo thù, để yêu thương đúng cách.

Một nụ cười lạnh lùng nở trên môi Dương Khải. Trong ánh mắt ấy không còn tuyệt vọng, chỉ còn quyết tâm sắt đá. "Lần này… tôi sẽ không để bất cứ ai hại mình. Và tôi sẽ giành lại tất cả… từ tay những kẻ đã phản bội."

Ngày định mệnh đã kết thúc, nhưng một hành trình mới – hành trình của trọng sinh, báo thù và tình yêu – mới chỉ vừa bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×