Khi Dương Khải mở mắt, ánh sáng dịu dàng của buổi sáng chiếu qua cửa sổ phòng ký túc xá, len lỏi vào từng kẽ hở. Anh chớp mắt vài lần, cố gắng ghi nhận lại những gì mình nhìn thấy. Không gian xung quanh thật quen thuộc: bức tường màu trắng, chiếc bàn học gọn gàng với sách vở xếp ngăn nắp, tủ quần áo cũ kỹ và chiếc giường mà anh từng ngủ suốt những năm tháng sinh viên.
Anh ngồi bật dậy, cảm giác tim đập thình thịch. Mùi trà sữa còn vương vấn trong phòng khiến anh chợt nhớ đến những ngày tháng học hành vất vả, cả những đêm trắng ôn thi. Một cảm giác lạ lùng tràn ngập trong lòng – mọi thứ đều trở lại đúng như 5 năm trước, thời điểm mà anh chưa từng mường tượng những bi kịch sẽ xảy đến.
“Không… không thể nào…” Dương Khải lẩm bẩm. Anh nhìn tay mình, thấy bàn tay trơn tru, không vết sẹo hay vết bầm. Anh đưa tay lên chạm mặt, cảm giác mỗi đường nét đều là chính mình, nhưng… tuổi trẻ hơn, tràn đầy năng lượng.
Anh đứng dậy, đi tới gương. Khuôn mặt trẻ trung, đôi mắt sáng quắc nhìn lại anh như muốn thử thách. Không còn dấu vết của những đêm dài u sầu, không còn nỗi đau mất công ty, mất tình yêu. Mọi thứ như được cuốn lại, trả lại cho anh cơ hội chưa từng có.
Dương Khải ngồi xuống giường, đầu óc quay cuồng. Anh nhắm mắt lại, cố gắng tập trung. Tai nạn hôm qua, cú ngã từ tầng cao penthouse… hóa ra chỉ là khởi đầu cho một cơ hội khác. Một cơ hội để anh sửa chữa tất cả.
Những năm tháng trước đây, khi còn là sinh viên, Dương Khải từng mơ về tương lai đầy quyền lực, đầy công ty và tình yêu viên mãn. Nhưng những mộng tưởng ấy đã bị phá vỡ bởi sự phản bội của Triệu Hạo và Lâm Nhã. Bây giờ, đứng ở thời điểm này, anh nhận ra rằng nếu biết tận dụng, mọi thứ có thể thay đổi.
Anh bắt đầu kiểm tra điện thoại. Không còn những email báo tin xấu, không còn tin nhắn kết thúc mối quan hệ với Lâm Nhã. Mọi thứ vẫn là những ngày tháng bình thường của sinh viên. Đây là cơ hội vàng, một cơ hội không phải ai cũng có.
Dương Khải bước ra ban công, hít một hơi thật sâu. Không khí trong lành, tiếng chim hót, tiếng xe cộ xa xa… tất cả đều như nhắc nhở anh: anh còn một con đường để đi. Và lần này, anh sẽ đi một cách thông minh hơn, thận trọng hơn, và mạnh mẽ hơn.
Anh bắt đầu lập danh sách những thứ cần làm. Trong đầu anh, mọi ký ức về năm năm tiếp theo đều hiện ra rõ mồn một: ai sẽ phản bội, ai sẽ là đồng minh, cơ hội đầu tư nào thành công, dự án nào thất bại. Anh biết rõ Triệu Hạo sẽ phản bội, Lâm Nhã sẽ rời xa, những đối tác sẽ lợi dụng anh… tất cả đều như một bộ phim sống động hiện ra trong trí nhớ.
Nhưng Dương Khải không còn sợ hãi. Trái tim anh tràn đầy quyết tâm. Anh sẽ bảo vệ chính mình, báo thù những kẻ phản bội, và giữ lấy người con gái mình yêu.
Ngày đầu tiên trở về, anh chỉ lặng lẽ quan sát. Khải đi tới lớp học, nơi anh từng ngồi năm năm trước. Các bạn cùng lớp vẫn là những gương mặt quen thuộc, không ai biết tương lai sẽ ra sao. Anh trò chuyện bình thường, nhưng trong đầu đã lập ra kế hoạch: từng bước, từng bước một, anh sẽ xây dựng lại mọi thứ.
Chiều hôm đó, Dương Khải tìm đến thư viện – nơi anh từng gặp Lâm Nhã lần đầu. Anh đứng bên giá sách, quan sát mọi thứ. Cảm giác khi thấy Lâm Nhã bước vào, nụ cười tươi sáng, khiến tim anh nhói lên. Nhưng lần này, anh không vội vàng lao vào, không để cảm xúc dẫn lối. Anh biết, nếu muốn sửa chữa mọi thứ, phải tỉnh táo, phải tính toán.
Anh lấy ra một cuốn sổ nhỏ, bắt đầu ghi chép:
Triệu Hạo: theo dõi, xác định thời điểm phản bội, chuẩn bị bằng chứng.
Dự án khởi nghiệp: đầu tư thông minh, tạo nền móng công ty từ bây giờ.
Lâm Nhã: từng bước xây dựng lại mối quan hệ, tạo niềm tin chắc chắn.
Bạn bè và đồng nghiệp: phân loại ai trung thành, ai không.
Mỗi dòng ghi, Dương Khải cảm thấy trái tim mình trở nên mạnh mẽ. Lần này, anh không còn là kẻ bị phản bội, không còn là người mất tất cả. Anh là người nắm giữ tương lai, người sẽ tự quyết định mọi thứ.
Đêm xuống, khi mọi người trong ký túc xá chìm vào giấc ngủ, Dương Khải vẫn ngồi bên bàn học. Anh mở máy tính, lướt qua các trang báo, các diễn đàn đầu tư. Anh cần cập nhật mọi thông tin, dù là nhỏ nhất, để chuẩn bị cho tương lai.
Trong một khoảnh khắc yên tĩnh, anh nhìn lên trần nhà, mỉm cười một cách lạnh lùng: "Khải, đây là cơ hội để bắt đầu lại. Không còn sai lầm, không còn niềm tin bị phản bội. Lần này… tôi sẽ làm chủ mọi thứ."
Trong lòng anh, một quyết tâm sắt đá hình thành. Không phải để trả thù ngay lập tức, mà để từng bước, âm thầm, xây dựng lại mọi thứ, cho đến khi mọi kẻ phản bội phải trả giá.
Anh nhắm mắt lại, hình dung con đường phía trước: những dự án kinh doanh thành công, những đối tác trung thành, và cả tình yêu với Lâm Nhã, lần này sẽ không còn rạn nứt. Từng chi tiết trong tương lai hiện ra như một bản đồ dẫn lối.
Và rồi, Dương Khải chìm vào giấc ngủ, không còn là người tuyệt vọng của ngày hôm qua, mà là người sinh ra lần nữa, với toàn bộ sức mạnh và ký ức của tương lai trong tay.
Ngày đầu tiên trở về quá khứ kết thúc, nhưng hành trình dài, đầy thử thách phía trước mới chỉ bắt đầu. Anh biết rằng để thay đổi mọi thứ, không chỉ cần trí thông minh và tiền bạc, mà còn cần sự kiên nhẫn, chiến lược và đôi khi là sự lạnh lùng không khoan nhượng.
Với Dương Khải, trọng sinh không phải là phép màu, mà là cơ hội thứ hai để làm lại từ đầu, để sửa chữa những sai lầm, báo thù những kẻ phản bội, và giành lấy hạnh phúc mà anh xứng đáng có được.
Anh nắm chặt tay, nhìn vào ánh trăng qua cửa sổ, và tự nhủ: "Khải, từ hôm nay, mọi thứ sẽ khác. Mọi người sẽ biết… ai mới là kẻ chiến thắng cuối cùng."