trở lại để yêu thương

Chương 9: Gần gũi nữ chính


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Khi mùa đông vừa chớm, những con đường quanh trường phủ một lớp lá vàng mỏng, tiết trời se lạnh khiến người ta muốn tìm đến hơi ấm của một tách cà phê hay một lời an ủi nhẹ nhàng. Với Dương Khải, mỗi ngày trôi qua là một toan tính; nhưng những lúc đứng trước cửa lớp, nhìn thấy Lâm Nhã bước vào, anh chợt nhận ra có những kế hoạch không thể chỉ là chữ trên sổ — chúng cần sự mềm mại, cần trái tim biết rung động.

Trong suốt các chương trình anh tham gia, Dương Khải cố tình chọn những hoạt động có mặt Lâm Nhã. Không phải để theo dõi theo kiểu xăm soi, mà là để tạo cơ hội tiếp xúc tự nhiên, để mối quan hệ được xây từ những chuyện nhỏ nhất: trao đổi bài vở, cùng nhóm thảo luận, hay giúp cô trong những công việc ngoài giờ. Anh hiểu rõ rằng niềm tin được xây bằng hành động lặp đi lặp lại, chứ không bằng lời nói hoa mỹ. Và anh cũng hiểu, nếu lần này muốn giữ cô ở bên thì phải làm cho cô cảm thấy an toàn — bằng thực tế, chứ không phải lời hứa.

Buổi đầu tiên anh chủ động là một buổi thảo luận dự án. Lâm Nhã đang phụ trách phần nội dung cho một cuộc thi ý tưởng xã hội, nhưng gặp rắc rối khi một số cộng sự bỏ dở, tiến độ bị chậm. Không khí trong nhóm căng thẳng; cô rầu rĩ với những cuộc điện thoại không có hồi đáp. Thấy vậy, Dương Khải nhẹ nhàng đề nghị: “Nếu em cần, anh có thể giúp phần liên hệ nhà tài trợ và hoàn thiện slide. Em tập trung phần nội dung chính.” Cách anh nói giản dị, không màu mè khiến cô thoáng yên lòng.

Làm việc cùng nhau, họ cười nói nhiều hơn. Những câu chuyện nhỏ về việc chỉnh sửa, ý tưởng sáng tạo dần hé lộ những khía cạnh của nhau mà trước kia cả hai chưa kịp nhận ra. Lâm Nhã thấy ở Khải một người tỉ mỉ, cẩn trọng trong việc trình bày, và đặc biệt — anh lắng nghe. Những lời lắng nghe ấy, trong một thế giới mà ai cũng vội, trở nên quý giá. Cô bắt đầu để ý đến những điểm anh không phải cố thể hiện: thói quen nhấp tách trà khi suy nghĩ, dáng ngồi khoanh tay khi chờ đợi, cách anh nhìn những con số trên slide như đang đếm nhịp một bản nhạc.

Song song với việc giúp dự án, Dương Khải khéo léo che chắn cho cô khỏi những rắc rối do Triệu Hạo gây ra. Anh biết Triệu Hạo vẫn âm thầm kéo những dây nhỏ để gây áp lực lên các dự án có thể làm sáng danh hắn. Có lần, khi một email mạo danh đe dọa rút tài trợ xuất hiện, anh xuất hiện như một điểm tựa: “Để anh tìm hiểu, em cứ yên tâm làm phần nội dung. Nếu cần, để anh trực tiếp liên hệ.” Cách anh hành động dứt khoát khiến cô cảm thấy nhẹ lòng; cô nhận ra có một người âm thầm đứng về phía mình.

Những lần giúp đỡ không đại ngôn — đôi khi chỉ là gửi cho cô một nguồn tham khảo quý, đôi khi là một buổi tối chỉnh sửa slide đến muộn, anh đều làm lặng lẽ. Lâm Nhã biết ơn, nhưng trong lòng vẫn có sự dè chừng: quá khứ của cô đầy những lời hứa tan vỡ, và cô không muốn cảm xúc mình bị lợi dụng. Vì vậy, cô chọn sự quan sát thận trọng hơn: cô theo dõi hành động, không tin vội lời.

Dần dần, những hành động nhỏ tích tụ thành chuỗi an toàn. Có lần cô bị một đối tác mời dự một cuộc gặp ngoài giờ với lời lẽ khá thân mật; khi thấy cô có phần lúng túng, Khải hiện ngay bên cạnh, giả vờ là một người bạn đưa đến. Cử chỉ anh bình thản, nhưng rõ ràng có mục đích bảo vệ — anh không ồn ào, không ra mặt chỉ trích, chỉ đơn giản là khiến những lời đề nghị khó xử kia mất đất. Cách làm ấy khiến cô thoáng đỏ mặt, sau đó cười nhẹ và tự nhủ: “Người này thật sự để ý tới mình.”

Sự khác biệt lớn nhất cô nhận ra là thái độ của anh trước những chuyện không liên quan trực tiếp tới dự án: anh không vội vàng chen vào đời cô, không hỏi những câu quá riêng tư. Thay vào đó, anh quan tâm một cách kín đáo — hỏi về gia đình khi cô tình cờ đề cập, nhớ thói quen cô thích uống loại cà phê nào, hay chỉ đơn giản là nhắn tin hỏi thăm khi cô bị ốm. Những điều này, tưởng chừng nhỏ, khiến cô cảm thấy ấm áp mà không bị áp lực. Trong trải nghiệm của Lâm Nhã, đó là thứ khác biệt lớn so với những mối quan hệ trước đây — nơi người ta thường vồ vập, bắt buộc, hoặc lợi dụng.

Tuy nhiên, hành trình gần gũi này không chỉ có ngọt ngào. Ẩn sâu là những toan tính khiến Dương Khải liên tục phải kiềm chế mình. Có những đêm anh làm việc đến khuya, tự hỏi liệu những hành động của mình có quá tính toán hay không. Anh tự nhắc bản thân: mục tiêu chính vẫn là bảo vệ cô và chuẩn bị cho bước kế tiếp trong kế hoạch báo thù — nhưng nếu trong quá trình đó, anh đánh mất khả năng yêu thương chân thật, thì chiến thắng sẽ chẳng còn ý nghĩa. Chính vì vậy, anh cố gắng giữ trong tim một vùng không chứa chiến lược — một vùng dành riêng cho Lâm Nhã, nơi anh được phép yếu mềm, được phép nhớ lại những khoảnh khắc anh từng mơ về một cuộc sống yên bình bên cô.

Cảm nhận sự khác biệt nơi anh, Lâm Nhã bắt đầu mở lòng từng chút. Một buổi tối, sau khi hoàn thành phần báo cáo, cô đứng lên nhìn ra cửa sổ hành lang, thở dài: “Anh biết không? Em từng nghĩ sẽ không bao giờ dám yêu ai nữa. Nhìn mọi thứ xung quanh, đôi khi em thấy quá mệt.” Khải im lặng, chỉ ngồi gần cô hơn, trả lời bằng một giọng thật nhẹ: “Nếu em mệt, anh ở đây. Không để em một mình.” Không phải là lời hứa to lớn, mà là một câu nói đơn giản, đủ để cô cảm nhận.

Sự tiến triển của họ diễn ra tự nhiên như mạch nước ngầm, không ồn ã. Họ cùng nhau uống cà phê sau buổi thảo luận, cùng đi bộ về ký túc xá, cùng trao đổi những bài luận nửa đêm. Có lần, Lâm Nhã cười khúc khích khi Khải trêu cô về phong cách trang trí slide “quá nghệ”: “Anh sợ slide của em như một bức tranh trừu tượng,” cô nói. Anh đáp lại bằng một ánh mắt tinh nghịch: “Thế thì để anh giúp em khiến nó trông… có tổ chức hơn.” Và trong tiếng cười ấy có một sự gần gũi mà cả hai đều quý.

Nhưng không phải mọi chuyện đều êm đềm. Có lúc, việc Khải trở nên quá quen thuộc trong các hoạt động của cô khiến vài người xung quanh bắt đầu bàn tán. Những lời đồn đoán vô tình lọt đến tai Lâm Nhã — rằng anh đang xen vào, rằng anh có ý đồ. Cô buộc phải đối diện với sự hoài nghi: liệu anh thật sự tốt, hay là một người đang toan tính? Sự nghi hoặc này khiến cô rối. Cô bắt đầu kiểm chứng, hỏi thăm vài người bạn chung, thu thập những phản ứng nhỏ. Những người từng nhìn anh lạnh lùng trước đó, nay nhận xét rằng anh là người đáng tin cậy, nhưng người ta biết rằng lời đồn luôn có sức nặng riêng.

Một tình huống khó xử xuất hiện khi một cựu người yêu cũ của cô — người từng khiến cô tổn thương — bất ngờ xuất hiện trở lại trong một buổi hội thảo. Người ấy cố tình tiếp cận, nói vài lời khiến cô rung động. Dương Khải chứng kiến từ xa, cảm giác trong lòng chùng xuống nhưng anh vẫn giữ thái độ kiềm chế. Thay vì chạy ra đuổi người ấy, anh chọn ở bên cô sau buổi gặp, ngồi im lặng bên cạnh và lắng nghe những tâm sự vụn vặt. Cử chỉ ấy, không kịch tính, lại khiến cô cảm nhận được sự khác biệt lớn: anh không muốn làm ồn ào để chứng tỏ anh tốt hơn người ta, anh chỉ muốn bằng hành động đơn giản cho cô thấy sự chân thành.

Một buổi tối mưa, khi cả ký túc xá tắt đèn, Lâm Nhã gọi cho anh trong sự bối rối: “Anh Khải… em nhận được một mail lạ, nói rằng dự án em là giả, khuyên em nên cẩn thận khi công bố…” Giọng cô run. Khải nghe xong, im lặng một chút rồi nói: “Em đừng lo. Anh sẽ xem giúp mail đó. Em tập trung vào phần nội dung, còn chuyện khác để anh lo.” Hôm sau, anh tìm ra nguồn gốc mail đó — một tay giả mạo từ một nhóm muốn gây rối — và âm thầm xử lý, khiến vụ việc chìm xuống. Cô không biết chi tiết cách anh làm — và anh cũng không muốn kể. Anh chỉ cần cô cảm thấy an toàn.

Thời gian trôi, niềm tin giữa họ được xây theo từng viên đá nhỏ. Lâm Nhã bắt đầu chia sẻ nhiều hơn về dự định tương lai, về ước mơ làm việc trong lĩnh vực xã hội, về nỗi sợ phải lặp lại vết thương cũ. Anh lắng nghe, đôi khi góp ý thiết thực, đôi khi chỉ im lặng và nắm lấy bàn tay cô như một lời khích lệ. Sự gần gũi ấy khiến cô mở lòng hơn từng chút một, và lần đầu sau nhiều năm, cô nghĩ rằng mình có thể cho phép một người bước vào cuộc đời.

Ở một góc khác, nỗi lo vẫn âm ỉ trong Khải: anh phải luôn giữ sự cân bằng giữa chiến lược báo thù và tình yêu đang lớn dần. Có lúc anh tự hỏi liệu mình có đang hy sinh cảm xúc thật để phục vụ một kế hoạch lớn hơn. Nhưng rồi khi nhìn thấy cô cười, khi nghe cô nói một câu cảm ơn nhẹ nhàng, anh biết rằng mọi cố gắng đều có giá trị. Anh không còn chỉ muốn trả thù; anh muốn xây một tương lai tốt hơn cho cả hai — một tương lai không chứa những mưu mô đã hủy hoại đời anh trước kia.

Chương này khép lại bằng một cảnh nhỏ nhưng đầy ý nghĩa: buổi tối cuối tuần, họ cùng nhóm bạn tổ chức buổi xem phim nhỏ trong phòng cộng đồng của ký túc xá. Khi đèn tắt, chỉ còn ánh sáng màn hình mờ, Lâm Nhã bên cạnh vô tình chạm nhẹ vào tay Khải. Giây chạm ấy ngắn, nhưng đủ để khiến anh khẽ nắm tay trả lại, như muốn nói: “Anh ở đây, và anh mãi vậy.” Trong khoảnh khắc tĩnh lặng, cả hai đều cảm nhận được điều gì đó đang nở rộ — một người đến để ở lại, không phải vì lợi ích hay toan tính, mà vì một điều đơn giản: khát khao được yêu và được yêu lại một cách chân thành.

Và ở phía trước, đại dương kế hoạch vẫn còn rộng lớn. Nhưng ít nhất, giữa những nước đi lạnh lùng và tính toán, Dương Khải đã tìm được một bến đỗ nhỏ — nơi anh muốn bảo vệ bằng mọi giá.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×