trở lại để yêu thương

Chương 8: Chiến lược thâu tóm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Khi màn đêm buông xuống, ký túc xá vẫn rực lên những ánh đèn vàng yếu ớt. Đó là thời khắc mà mọi thứ trên đời dường như lắng lại — và với Dương Khải, đó là lúc kế hoạch được mài giũa kỹ nhất. Những mảnh ghép thông tin anh thu thập được trong mấy tuần qua giờ đã bắt đầu thành hình một bức tranh gợi mở: nếu biết dùng đúng lúc, ít vốn nhưng thông minh có thể đẩy kẻ đang ngồi trên đỉnh xuống vực. Anh gọi đó là chiến lược thâu tóm — không phải theo nghĩa thâu tóm toàn bộ tập đoàn mà theo nghĩa lật ngược ván cờ bằng cách lấy lợi thế từ những lỗ hổng của đối phương.

Ý tưởng bắt đầu từ một thực tế: Triệu Hạo dựa vào nhiều mắt xích nhỏ — An Hưng Solutions, một số tài khoản ngân hàng phụ, và một vài người trung gian để che giấu dòng tiền. Thứ hai, hình ảnh hào nhoáng của hắn dựa nhiều vào dự án sinh viên “hot” đang được tung hô trước các nhà đầu tư nhỏ. Nếu Khải có thể nhanh chóng nắm giữ một phần trong dự án này — bằng tiền, bằng niềm tin của cộng đồng, bằng bằng chứng pháp lý minh bạch — thì khi thời cơ đến, anh có thể ép đối tác quay lưng, khiến Triệu Hạo mất chỗ dựa.

Ngày hôm sau, anh bắt tay vào hiện thực hóa ý định.

Bước đầu tiên: tiền không cần nhiều nhưng phải đúng chỗ. Khải dùng quỹ nhỏ mà mình đã dành dụm — cộng với một khoản vay dễ chịu từ bố mẹ giả vờ là để sinh hoạt — để mua lại cổ phần nhỏ trong một startup giáo dục do một nhóm sinh viên điều hành, nhóm mà trước đó anh đã tiếp cận và giúp đỡ. Startup này đang có hợp đồng hợp tác với một bên đối tác mà Triệu Hạo cũng đang “làm việc”. Trên lý thuyết, quyền lợi của startup là công khai; trên thực tế, nếu nhóm này đứng sau khẳng định tính minh bạch và chất lượng, họ có thể kéo theo các nhà đầu tư quay sang tin tưởng bên thật sự làm việc có trách nhiệm — và xa lánh những mánh khóe mù mờ.

Khải không công bố ý định thâu tóm. Anh âm thầm vào thỏa thuận, cam kết mang lại kết nối và một phần nguồn lực nhỏ để nhóm có thể hoàn thành phần kỹ thuật trước hạn. Đổi lại, anh nhận được một vị trí trong hội đồng cố vấn nhỏ và 10% cổ phần — đủ để có tiếng nói nhưng chưa thu hút sự chú ý. Điều này là cần thiết: nếu quá lộ, Triệu Hạo sẽ cảnh giác; nếu quá kín, anh cũng không đủ ảnh hưởng. Sự cân bằng này là then chốt.

Bước hai: làm rõ nguồn gốc giao dịch. Anh dùng mối quan hệ với Lan Chi để lấy thêm một vài hợp đồng đã được ký giữa An Hưng và bên đối tác. Bản hợp đồng có vài chỗ mập mờ, vài dòng chữ được sửa chữa bằng tay, và nhất là một điều khoản phụ về “phí triển khai” không rõ ràng. Với một chút khôn khéo pháp lý tự học, Khải nhận thấy chỗ mập mờ đó có thể trở thành điểm tạo sức ép: nếu bên đối tác yêu cầu minh bạch và đưa tài liệu ra kiểm tra, An Hưng khó lòng giải thích.

Anh chủ động đưa tài liệu đã được chỉnh sửa (bằng chứng nhỏ nhưng đáng lưu tâm) cho một công ty kiểm toán sinh viên độc lập mà anh quen biết — dưới hình thức đề nghị “đánh giá rủi ro hợp tác” cho startup. Công ty kiểm toán này, do một thầy giáo tín nhiệm đứng đầu, có tiếng là làm việc chuẩn chỉ. Kết quả đánh giá nhanh được trình bày trong một buổi gặp kín với các nhà đầu tư nhỏ: có dấu hiệu rò rỉ, điều khoản không minh bạch, khuyến nghị kiểm tra pháp lý. Kết luận không nặng nề, chỉ là lời khuyên thận trọng — nhưng với người nhạy cảm về uy tín, đó là mồi nhỏ đốt cháy nỗi lo.

Từ đây, Khải bắt đầu kéo dây: anh giới thiệu startup mình đang hỗ trợ vào một buổi pitching trước một nhóm nhà đầu tư cá nhân, nơi có mặt Ngô Khải — giám đốc công ty logistic mà anh nghi ngờ có liên quan. Anh đã sắp xếp cuộc gặp sao cho Ngô Khải cảm thấy tham gia như một “cố vấn khách mời”, đánh vào lòng kiêu hãnh của người giàu có muốn làm từ thiện tri thức. Ngô Khải tới, nghe phần thuyết trình, nhìn thấy con số ít ỏi nhưng minh bạch và phương án rõ ràng — điều khác biệt rõ rệt so với các dự án bị che đậy mà Triệu Hạo hay khoe khoang.

Trong buổi họp, Khải thuyết trình không nhiều lời hoa mỹ; anh chỉ trình bày các con số thật, làm rõ dòng tiền, kế hoạch sử dụng vốn, và đặt câu hỏi thẳng thắn về tính minh bạch của những bên trung gian. Những câu hỏi ấy làm vài nhà đầu tư chạnh lòng, họ bắt đầu đặt nghi vấn: tại sao có sự khác biệt lớn trong cách báo cáo giữa các dự án? Tại sao một số dự án có khoản phí “không rõ” xuất hiện? Một vài nhà đầu tư bắt đầu liên hệ ngẫu nhiên với bên đối tác của Triệu Hạo để xác minh — điều mà Khải đã tiên liệu và âm thầm kích hoạt.

Kết quả: Ngô Khải, người vốn có sức nặng, bắt đầu lắng nghe. Ông ta gọi điện cho một vài đối tác và yêu cầu họ cung cấp hồ sơ minh bạch. Khi nhận được phản hồi chậm trễ và một vài giấy tờ chỉnh sửa, ông ta tỏ ra khó chịu. Với một người như ông, uy tín và an toàn luôn đứng trên lợi ích mơ hồ — và một khi nghi ngờ xuất hiện, ông sẵn sàng rút lui hoặc yêu cầu kiểm tra sâu hơn.

Đó là lúc Khải tung chiêu nhỏ tiếp theo: công khai minh bạch. Anh tổ chức một buổi workshop pháp lý nhỏ, mời thầy cô, nhà đầu tư và một vài startup tham dự, với chủ đề: "Minh bạch trong hợp tác sinh viên và doanh nghiệp — tránh rủi ro pháp lý". Buổi workshop được chuẩn bị kỹ: tài liệu đầy đủ, ví dụ thực tế, và một số câu hỏi nhạy bén về các điều khoản hợp đồng. Việc này làm hai việc: một là đưa vấn đề minh bạch lên bàn công khai, hai là khiến những ai đang ỷ vào mánh khoé cảm thấy áp lực.

Tin tức lan nhanh trong giới khởi nghiệp trường. Một vài nhà đầu tư nhỏ bắt đầu thận trọng với các dự án có bên trung gian thiếu minh bạch. Đặc biệt, các nhà tài trợ mà Triệu Hạo thường tiếp xúc bắt đầu ngập ngừng. Người yêu thích tiếng tăm dễ bị dao động; khi uy tín bị đặt dấu hỏi, tiền bạc và lòng tin có thể dịch chuyển.

Đồng thời, Khải tiếp tục củng cố vị trí trong startup mà anh mua cổ phần. Anh đưa vào báo cáo những hành động cụ thể làm tăng giá trị thực tế: hoàn thiện module phần mềm, ký kết hợp đồng thử nghiệm với một trường học địa phương, cùng đội ngũ kiểm thử. Những hành động nhỏ đó làm cho startup không chỉ là một dự án hứa hẹn trên giấy, mà trở thành một đối tác có trách nhiệm. Giá trị của cổ phần anh nắm giữ tăng lên — và điều này cho phép anh trong tương lai có khả năng mua thêm cổ phần khi cần.

Quan trọng hơn, khi các nhà đầu tư rút lui khỏi những kênh mù mờ, họ cần nơi khác để bỏ tiền — một nơi minh bạch, có tiềm năng thực tế. Khải tận dụng thời cơ kêu gọi họ hướng sang startup của mình. Một số nhà đầu tư nhỏ, thấy tiềm năng tăng trưởng và sự minh bạch, chuyển một suất đầu tư nhỏ sang. Số tiền này không lớn về mặt tuyệt đối, nhưng về mặt chiến lược thì cực kỳ giá trị: nó làm suy yếu nền tảng tài chính mà Triệu Hạo dựa vào, khiến đối tác của hắn nghi ngờ lẫn nhau.

Trong khi đó, Khải tiếp tục củng cố bằng chứng pháp lý. Anh liên hệ một thầy luật uy tín (giấu tên, thầy chỉ được báo bằng “một sinh viên cần tư vấn”), đề nghị kiểm tra một số mẫu hợp đồng (những bản anh có được từ Lan Chi). Thầy luật nhanh chóng chỉ ra các chỗ mâu thuẫn trong hợp đồng An Hưng và đưa ra lời khuyên thận trọng: nếu đối tác đòi kiểm tra kỹ, những hợp đồng ấy sẽ khó bào chữa. Đây là bằng chứng tiềm năng mà Khải lưu giữ cẩn mật — chưa dùng ngay, nhưng đủ để khiến những người đang lợi dụng sơ hở lo sợ.

Mọi thứ diễn tiến không ồn ào. Triệu Hạo cảm nhận được luồng áp lực nhưng chưa biết từ đâu mà ra. Hắn tăng cường kiểm soát nội bộ, yêu cầu An Hưng làm rõ chi tiết, và nhắm mắt tìm các đầu mối. Nhưng chính sự vội vàng ấy làm hắn có những hành động sai lầm: hắn bắt đầu thay đổi một vài nhân sự, đẩy một số người ra ngoài, và trong lúc đó, thông tin rò rỉ nhiều hơn vì những người bị đẩy đi cảm thấy bất mãn. Khải đã dự liệu điều này — những người bất mãn chính là nguồn tin quý giá.

Chiến lược thâu tóm của Khải không chỉ là thu tiền rồi mua hết; đó là làm cho nền tảng đối thủ lung lay rồi nhanh chóng đưa giải pháp thay thế lên. Khi uy tín của Triệu Hạo bị giảm sút, nhà đầu tư sẽ tìm nơi an toàn hơn. Khải chuẩn bị sẵn sàng để nhận lấy sự thay đổi ấy: anh đã có vị trí trong startup, đã xây dựng lòng tin với một vài giảng viên và nhà đầu tư, và hơn hết, anh sở hữu những bằng chứng có thể khiến các bên trung gian mất cơ hội biện minh.

Và giữa tất cả toan tính ấy, anh vẫn giữ luôn một nguyên tắc bất di bất dịch: tránh làm tổn hại trực tiếp đến Lâm Nhã. Mọi bước đi của anh đều tính đến khả năng cô bị vạ lây — anh chọn những nước đi mang tính hệ thống hơn là cá nhân. Trái tim anh biết rằng nếu cô bị thương, chiến thắng dù có cay đắng cũng chẳng còn ý nghĩa.

Cuối tuần ấy, diễn biến đến như anh mong đợi: một nhà đầu tư nhỏ mà Triệu Hạo từng nhờ đỡ công khai rút lui khỏi một buổi gặp, viện dẫn “vấn đề minh bạch”. Tin này lan nhanh. Triệu Hạo tức tối, đổ lỗi cho các mắt xích, và bắt đầu đòi “xử lý nội bộ”. Chính lúc hắn gào thét, áp lực bên ngoài tăng lên — một trong những đối tác lớn yêu cầu kiểm tra lại hợp đồng trước khi chuyển tiền. Họ muốn chứng từ rõ ràng; nếu không có, họ tạm dừng.

Đúng thời điểm này, Khải bước ra khỏi bóng tối. Anh không phô trương, nhưng anh bắt đầu cho các nhà đầu tư thấy một con đường khác: một dự án có báo cáo rõ ràng, có đội ngũ vận hành thực tế, và có cam kết pháp lý từ một thầy luật kính trọng. Một số nhà đầu tư đổi hướng. Dòng tiền nhỏ nhưng quan trọng ấy dịch chuyển — đó là thâu tóm thực tế mà Khải mong muốn: không bằng vũ lực, mà bằng niềm tin và minh bạch.

Chiến lược có hiệu quả, nhưng Khải hiểu rõ đây chỉ là giai đoạn đầu. Đòn này làm hé lộ sơ hở, khiến Triệu Hạo bị lung lay, lấy đi vài nguồn lực. Tiếp theo sẽ là củng cố hơn nữa, chuẩn bị cho bước ngoặt lớn khiến kẻ phản bội thực sự bị lộ mặt trước cả trường, cả nhà đầu tư và pháp luật. Anh biết mình phải giữ vững nhịp, không để lòng tham hay cảm xúc chi phối.

Đêm đó, anh ngồi một mình trong phòng, nhìn tài khoản chứng khoán nhỏ tăng nhích lên vì cổ phần startup được nhà đầu tư mới công nhận. Trong lòng có cảm giác dịu dàng — không phải vì tiền, mà vì cảm giác rằng việc làm có thể cứu vãn một phần nào đó: không chỉ trả thù, mà xây dựng cái mới tốt hơn. Anh nhấc bức ảnh nhỏ của Lâm Nhã, nhìn nụ cười dịu dàng của cô. “Sắp tới sẽ còn dài,” anh thì thầm. “Nhưng từ bây giờ, anh đã có đường để tiến.”

Chiến lược thâu tóm đã bắt đầu có kết quả thực tế. Dòng chảy tài chính và danh tiếng thay đổi hướng — và khi đợt tới tới, Dương Khải sẽ không chỉ là người quan sát nữa, anh sẽ là kẻ điều phối cuộc chơi. Nhưng trước khi làm điều đó, anh cần củng cố bằng chứng pháp lý hơn nữa, củng cố mạng lưới đồng minh, và chuẩn bị để tung đòn quyết định — đòn có thể sẽ khiến Triệu Hạo phải trả giá không chỉ bằng tiền, mà bằng danh dự.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×