Sáng sớm tinh mơ ở Sài Gòn, con nhỏ Linh An đã ba chân bốn cẳng chạy vội ra khỏi con hẻm nhỏ nhà mình. Hôm nay là ngày đầu tiên nó đi làm, mà lại còn là trợ lý cho Ảnh đế Vương Khải nổi tiếng nữa chớ. Nghĩ tới thôi là cái bụng nó cứ đánh lô tô rần rần. Ai mà không biết Vương Khải – một cái tên lẫy lừng trong giới showbiz, đẹp trai thì khỏi phải bàn, nhưng cái tính tình thì... ôi thôi, lạnh như tảng băng ở Bắc Cực vậy đó. Nghe đâu ổng còn có cả trăm cái quy tắc oái oăm mà trợ lý nào làm chung cũng phải "khóc thét".
Linh An biết cái công việc này khó khăn lắm, nhưng vì gánh nặng gia đình, nó phải cố gắng thôi. Mẹ nó ở quê đang bệnh, em trai còn đang tuổi ăn học, một mình nó phải gồng gánh hết. Cái cơ hội làm trợ lý cho người nổi tiếng này, dù có "trầy da tróc vẩy" cỡ nào, nó cũng phải nắm chặt lấy.
Đến được cái studio hoành tráng của Vương Khải, Linh An vừa hồi hộp vừa choáng ngợp. Mọi thứ đều sáng bóng, sang trọng, khác hẳn cái xóm nhỏ nghèo túng nhà nó. Vừa bước vào phòng chờ, một chị quản lý xinh đẹp nhưng nhìn hơi nghiêm nghị đã tiến tới.
"Chào cô, cô là Linh An phải không? Vương Khải đang đợi ở phòng trang điểm, cô theo tôi."
Giọng chị quản lý lạnh lùng làm Linh An càng thêm run. Nó lí nhí dạ một tiếng rồi lẽo đẽo theo sau. Đi qua mấy hành lang dài dằng dặc, cuối cùng họ cũng dừng lại trước một cánh cửa lớn màu đen. Chị quản lý gõ cửa nhẹ nhàng rồi đẩy cửa bước vào.
Trong phòng, Vương Khải đang ngồi trước gương, xung quanh là cả một đội ngũ trang điểm, làm tóc. Vừa thấy Linh An, ánh mắt sắc lạnh của anh ta lướt qua một lượt, không chút biểu cảm. Đúng như lời đồn, anh ta đẹp trai đến mức khó tin, nhưng cái vẻ lạnh lùng đó lại khiến người ta không dám tới gần.
"Đây là Linh An, trợ lý mới của anh." Chị quản lý giới thiệu.
Vương Khải khẽ gật đầu, giọng nói trầm ấm nhưng vẫn phảng phất sự xa cách: "Cô đến rồi à? Vậy thì bắt đầu thôi."
Ngày đầu tiên của Linh An đúng là một cơn ác mộng. Vương Khải giao cho nó một danh sách dài dằng dặc những việc cần làm, mà cái nào cái nấy đều đòi hỏi sự tỉ mỉ đến từng li từng tí. Từ việc pha cà phê phải đúng 85 độ C, không được nóng hơn cũng không được nguội hơn, đến việc phân loại đồ dùng cá nhân của anh ta theo màu sắc và kích cỡ. Rồi còn phải nhớ lịch trình làm việc dày đặc, chuẩn bị trang phục, lo nước uống... đủ thứ trên đời.
Linh An vốn tính hậu đậu, lại thêm phần căng thẳng nên càng làm càng rối. Lúc thì pha cà phê quá nóng, lúc thì để quên kịch bản, có khi còn suýt nữa thì làm đổ ly nước lên bộ vest hàng hiệu của Vương Khải. Mỗi lần nó mắc lỗi, ánh mắt băng giá của anh ta lại lướt qua, không nói gì nhưng cũng đủ khiến nó muốn độn thổ.
Đến trưa, khi mọi người được nghỉ ngơi, Linh An trốn vào một góc nhỏ thở dài. Nó tự nhủ không biết mình có trụ nổi với cái công việc này không nữa. Vương Khải khó khăn quá, khác xa với hình ảnh một thần tượng thân thiện mà nó từng thấy trên tivi.
Đang lúc chán nản nhất, chị quản lý lúc sáng lại tìm tới. Linh An cứ tưởng mình sắp bị đuổi việc đến nơi rồi, ai ngờ chị ta chỉ đưa cho nó một hộp cơm.
"Cô chắc chưa kịp ăn gì đúng không? Ăn chút đi cho có sức làm việc." Giọng chị quản lý lúc này đã dịu dàng hơn nhiều.
Linh An bất ngờ nhận lấy hộp cơm, cảm thấy ấm áp hẳn. Thì ra không phải ai ở đây cũng đáng sợ như Vương Khải.
Buổi chiều, công việc vẫn tiếp tục với những yêu cầu "hành xác" của Vương Khải. Nhưng không hiểu sao, Linh An cảm thấy mình đã quen dần với nhịp độ này. Nó cố gắng làm mọi thứ cẩn thận hơn, ghi nhớ từng lời Vương Khải nói.
Đến cuối ngày, khi tất cả mọi người đã ra về, chỉ còn lại Linh An và Vương Khải trong phòng. Anh ta đang ngồi xem lại kịch bản, ánh đèn vàng hắt lên khuôn mặt góc cạnh càng làm tăng thêm vẻ lạnh lùng.
"Cô còn việc gì nữa không?" Vương Khải lên tiếng, giọng vẫn không chút thay đổi.
Linh An vội lắc đầu: "Dạ không... tôi xong hết rồi ạ."
"Vậy thì về đi." Anh ta nói rồi lại cúi xuống tập trung vào kịch bản.
Linh An nhẹ nhàng thu dọn đồ đạc rồi bước ra khỏi phòng. Vừa đóng cửa lại, nó khẽ thở phào một tiếng. Một ngày làm việc căng thẳng cuối cùng cũng kết thúc. Dù mệt mỏi, nhưng trong lòng nó vẫn có một chút hy vọng. Nó sẽ cố gắng hết mình, nhất định không bỏ cuộc. Vì mẹ, vì em trai, và có lẽ... còn vì một chút tò mò về con người thật ẩn sau vẻ ngoài lạnh lùng của Ảnh đế Vương Khải.