Kể từ buổi tiệc hôm đó, Linh An cảm thấy mối quan hệ giữa nó và Vương Khải có chút thay đổi. Anh ta vẫn lạnh lùng, nhưng không còn quá xa cách như trước nữa. Thỉnh thoảng, anh ta còn chủ động hỏi nó về lịch trình, hay dặn dò nó những việc nhỏ nhặt. Linh An cũng cảm thấy thoải mái hơn khi làm việc với anh ta, không còn quá căng thẳng hay lo sợ mắc lỗi nữa.
Một buổi chiều nọ, Vương Khải đột nhiên yêu cầu Linh An nấu cơm cho anh ta. Linh An bất ngờ lắm, vì từ trước tới giờ, anh ta toàn ăn cơm hộp hoặc đồ ăn ở nhà hàng sang trọng thôi.
"Anh... anh muốn ăn cơm nhà ạ?" Linh An hỏi lại, không giấu được vẻ ngạc nhiên.
Vương Khải khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhưng giọng nói có chút gì đó mềm mại hơn: "Ừ. Cô nấu được không?"
"Dạ được chứ ạ! Anh muốn ăn món gì nè?" Linh An vui vẻ trả lời.
"Món gì cũng được, miễn là cơm nhà." Anh ta nói rồi lại tiếp tục xem kịch bản.
Linh An vội vàng chạy ra chợ, lựa chọn những nguyên liệu tươi ngon nhất. Nó nghĩ bụng, đây là cơ hội tốt để nó thể hiện tài nấu ăn của mình, biết đâu lại làm Vương Khải bớt khó tính hơn một chút.
Về đến nhà, Linh An bắt tay vào bếp. Nó nấu những món ăn đơn giản, quen thuộc mà mẹ nó hay nấu ở quê: canh chua cá lóc, thịt kho trứng, rau luộc chấm kho quẹt. Mùi thức ăn thơm lừng lan tỏa khắp căn bếp nhỏ, khiến Linh An cảm thấy ấm áp lạ thường.
Khi Linh An mang đồ ăn đến studio, Vương Khải đang ngồi đợi ở phòng ăn. Anh ta nhìn mâm cơm đầy ắp các món ăn dân dã, đôi mắt khẽ sáng lên một chút.
"Cô nấu à?" Anh ta hỏi.
"Dạ vâng ạ. Mấy món này là món tủ của mẹ em đó anh." Linh An cười tươi trả lời.
Vương Khải cầm đũa lên gắp một miếng thịt kho, chậm rãi thưởng thức. Linh An hồi hộp nhìn anh ta, không biết anh ta có vừa miệng không.
"Ngon." Anh ta bất ngờ thốt lên một tiếng, rồi tiếp tục ăn.
Linh An vui mừng khôn xiết. Đây là lần đầu tiên nó nghe Vương Khải khen một cách rõ ràng như vậy. Anh ta ăn rất nhiều, dường như rất thích những món ăn dân dã này.
Sau bữa cơm, Vương Khải ngồi tựa lưng vào ghế, vẻ mặt thư thái hơn hẳn. Anh ta nhìn Linh An, ánh mắt không còn lạnh lùng như mọi khi nữa.
"Cô nấu ăn ngon thật đó." Anh ta nói.
"Dạ... cảm ơn anh." Linh An ngượng ngùng cúi đầu.
"Từ giờ về sau, cô nấu cơm cho tôi đi." Vương Khải nói, giọng điệu như ra lệnh nhưng lại không khiến Linh An cảm thấy khó chịu.
Linh An gật đầu lia lịa: "Dạ vâng ạ!"
Kể từ đó, những bữa cơm nhà do Linh An nấu đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của Vương Khải. Anh ta không còn ăn uống qua loa nữa, mà luôn mong chờ đến bữa cơm do cô trợ lý nhỏ bé của mình chuẩn bị. Nhờ những bữa cơm ấm áp đó, Vương Khải dần dần cảm thấy cuộc sống của mình có thêm màu sắc. Anh ta không còn thức khuya làm việc đến kiệt sức nữa, mà luôn cố gắng về nhà sớm để thưởng thức những món ăn ngon.
Và rồi, một đêm nọ, Vương Khải lại gọi cho Linh An. Giọng anh ta có vẻ mệt mỏi hơn bình thường.
"Cô còn trà thảo dược không? Tôi không ngủ được." Anh ta nói.
Linh An vội vàng pha một ly trà thảo dược rồi mang đến cho Vương Khải. Anh ta đón lấy ly trà, ánh mắt nhìn nó có chút gì đó yếu đuối.
"Cảm ơn cô." Anh ta nói, rồi uống cạn ly trà.
Sáng hôm sau, Vương Khải xuất hiện với vẻ mặt tươi tỉnh hơn hẳn. Anh ta nhìn Linh An, nở một nụ cười nhẹ. Đó là một nụ cười hiếm hoi, nhưng lại đủ sức làm bừng sáng cả căn phòng.
"Tối qua tôi ngủ rất ngon. Cảm ơn cô." Anh ta nói.
Linh An cảm thấy tim mình đập loạn nhịp. Nụ cười của Vương Khải, dù chỉ thoáng qua, nhưng lại có sức hút lạ kỳ. Nó nhận ra, "tảng băng" Vương Khải đã không còn lạnh giá như trước nữa. Tình cảm của anh ta dành cho nó, dù chưa được nói ra, nhưng đã dần len lỏi vào từng hành động, từng ánh mắt.