Phòng mỹ thuật B204 luôn là nơi mà An Hạ cảm thấy thuộc về nhất. Ánh sáng tự nhiên từ ô cửa sổ lớn đổ xuống, chia không gian thành những mảng vàng và xám rõ rệt. Mùi sơn dầu, turpentine, và giấy ẩm hòa quyện lại thành thứ hương thơm mà cô gọi là "mùi của sáng tạo."
Hôm nay là buổi học đầu tiên của khóa "Chủ Nghĩa Hiện Thực Trong Nghệ Thuật Đương Đại." An Hạ, ở tuổi hai mươi tám, mang vẻ đẹp chín chắn và hơi xa cách. Mái tóc nâu được búi lỏng, để lộ chiếc cổ thon, và cô luôn mặc những chiếc áo sơ mi linen màu trung tính, tạo nên sự đối lập hoàn hảo với những mảng màu rực rỡ trong studio.
"Các em," An Hạ dùng giọng nói trầm ấm nhưng dứt khoát của mình, "Hôm nay chúng ta sẽ bắt đầu với chân dung. Chân dung không chỉ là việc sao chép hình dáng. Đó là việc nắm bắt cảm xúc, cái bóng sâu nhất trong mắt người mẫu."
Ánh mắt cô lướt qua ba mươi sinh viên trong phòng, và rồi, nó dừng lại.
Ở hàng ghế cuối, một người không hợp với bức tranh chung. Anh ta không dùng cọ vẽ, mà là một chiếc máy ảnh film cũ kỹ. Tên anh là Thiên Minh, và theo hồ sơ, anh là sinh viên năm hai ngành Nhiếp ảnh, đăng ký học môn này như một khóa học tự chọn.
Thiên Minh không đẹp trai theo kiểu hào nhoáng, nhưng có một vẻ lôi cuốn tĩnh lặng. Mái tóc đen hơi dài chạm gáy, che một phần đôi mắt lúc nào cũng tối màu và sắc sảo như thể đang phân tích mọi vật thể xung quanh.
Khi mọi sinh viên khác bắt đầu phác thảo mô hình (một cô gái trẻ với mái tóc tết lỏng), Thiên Minh lại hướng ống kính về phía An Hạ. Cô đang đứng dưới ánh nắng, bóng cô đổ dài trên sàn gỗ, tạo ra một đường chia cắt giữa ánh sáng và bóng tối.
An Hạ cảm thấy hơi nóng rát, không phải vì ánh nắng, mà vì ánh mắt đó. Cô đã quá quen với việc sinh viên ngưỡng mộ mình, nhưng ánh nhìn của Thiên Minh vượt qua ranh giới của sự ngưỡng mộ thông thường. Nó là sự nghiên cứu, sự đánh giá, và một thứ gì đó mạnh mẽ hơn, không thể gọi tên.
Cô cố lờ đi, tập trung vào việc đi vòng quanh và chỉnh sửa bài cho sinh viên.
"Em hơi cứng rồi, Đình," An Hạ nhẹ nhàng nói, tay chạm vào vai một sinh viên, "Nghệ thuật phải là sự thở dốc, không phải sự cố gắng."
Khi cô đến chỗ Thiên Minh, anh đang đặt máy ảnh xuống, nhưng thay vì chỉnh ống kính, anh lại nhìn thẳng vào cô, không chớp mắt.
"Minh, em không dùng cọ, nhưng em đang làm gì với ánh sáng vậy?" An Hạ hỏi, cố giữ giọng điệu chuyên nghiệp.
Thiên Minh im lặng một lúc, môi khẽ nhếch lên như đang che giấu một nụ cười tinh quái.
"Em đang chụp cái bóng sâu nhất trong mắt người mẫu của mình, thưa cô," anh nói, giọng trầm và hơi khàn, như một lời thì thầm chỉ đủ cho hai người nghe. "Và cô An Hạ, cô là nguồn cảm hứng lớn nhất trong phòng này."
An Hạ cảm thấy tim mình hẫng một nhịp. Cô biết anh không nói về cô gái làm người mẫu.
"Nhiếp ảnh cũng là một môn nghệ thuật, Minh," An Hạ khôi phục lại vẻ điềm tĩnh, "Nhưng môn học này yêu cầu em phải tìm hiểu ánh sáng trên giấy vẽ. Em cần phải cảm nhận sự chuyển động của đường nét, không phải chỉ đóng băng nó."
Thiên Minh gật đầu, nhưng ánh mắt anh vẫn không rời cô. Anh lấy một tờ giấy than và một chiếc bút chì từ cặp, đặt trước mặt. Anh bắt đầu phác thảo nhanh chóng. Không phải cô gái người mẫu, mà là một phần khuôn mặt của An Hạ, nơi ánh sáng chạm vào đường cong xương quai hàm của cô. Chỉ vài nét, nhưng nó đầy sức sống và sự ám ảnh một cách lạ lùng.
An Hạ đứng yên, cảm thấy như bị mê hoặc. Anh không vẽ cô, anh bắt lấy cô.
"Tốt," An Hạ gượng gạo, lùi lại một bước, "Em có tài năng. Nhưng em cần sự tập trung đúng chỗ."
Buổi học kết thúc. An Hạ ở lại dọn dẹp xưởng vẽ. Cô đang cẩn thận rửa cọ thì cánh cửa lại mở ra.
"Cô An Hạ." Vẫn là giọng nói đó.
Thiên Minh bước vào, tay cầm một chiếc USB. "Em quên nộp bài tập ảnh tuần trước. Em có thể gửi cô qua đây được không?"
An Hạ cầm chiếc USB từ tay anh. Khoảnh khắc ngón tay họ chạm vào nhau, có một luồng điện nhỏ nhưng rõ ràng chạy qua. Cảm giác này khác hẳn với cái chạm khi sửa bài cho Đình. Cái chạm này tĩnh lặng nhưng lại nhức nhối.
"Em có thể gửi email, Minh. Không cần trực tiếp đâu."
"Em muốn chắc chắn cô nhận được," Thiên Minh tiến lại gần chiếc bàn, nơi An Hạ đang làm việc. Anh đứng quá gần, khiến mùi hương gỗ đàn hương và ozone từ áo anh bao bọc lấy cô. "Và em muốn nói, bức ảnh em chụp cô hôm nay... đẹp hơn bất cứ điều gì em từng ghi lại."
An Hạ cảm thấy mình không thể lùi lại được nữa, như thể đã bị đóng đinh vào bức tường nghệ thuật phía sau.
"Minh," cô nói khẽ, gần như cảnh cáo, "Em là học trò, cô là giáo viên."
Thiên Minh mỉm cười, một nụ cười khiến cô cảm thấy sự căng thẳng không thể chịu đựng được.
"Chính vì thế," anh nói, cúi thấp người xuống, ánh mắt đen sâu nhìn thẳng vào cô, "mối quan hệ của chúng ta mới trở thành một tác phẩm nghệ thuật cấm đoán."
Anh không nói thêm gì nữa, chỉ đứng đó, đợi sự phản ứng của cô. An Hạ cảm thấy cô đang đứng trên một lằn ranh mỏng manh giữa công việc và một khao khát chưa từng được thừa nhận. Cô biết, nếu cô bước một bước, mọi quy tắc sẽ sụp đổ.
Cuối cùng, cô phải lên tiếng. "Ra ngoài, Minh. Cô cần phải đóng cửa."
Thiên Minh lùi lại chậm rãi, ánh mắt vẫn khóa chặt. Anh quay đi, nhưng trước khi ra khỏi cửa, anh quay đầu lại: "Tối nay, cô hãy xem bức ảnh cuối cùng trong USB. Em đã đặt tên cho nó là 'Cái Bóng Của Nàng Thơ Cấm Kỵ.'"
An Hạ giữ chặt chiếc USB trong tay, cảm giác nóng rát. Cô biết, đêm nay, cô sẽ không thể ngủ được cho đến khi mở nó ra xem. Cô vừa bị một cậu sinh viên trẻ, tài năng, và nguy hiểm khiêu khích một cách công khai.