Đã 11 giờ đêm. An Hạ ngồi trong căn hộ yên tĩnh của mình, ánh sáng từ màn hình laptop hắt lên gương mặt cô. Chiếc USB của Thiên Minh nằm trên bàn, như một quả bom hẹn giờ tí hon. Cô đã đấu tranh với chính mình suốt hai tiếng đồng hồ. Sự tò mò của người nghệ sĩ cuối cùng đã chiến thắng sự dè chừng của người giáo viên.
Cô cắm USB vào máy. Mở thư mục, và tìm thấy một file ảnh duy nhất.
Đó không phải là một bức chân dung rõ nét.
Bức ảnh được chụp lén, lấy tiêu cự vào khoảng không gian phía sau An Hạ, nơi có một chồng sách cũ kỹ và lộn xộn. Nhưng chính cô mới là trung tâm cảm xúc. Cô đang đứng quay lưng về phía máy ảnh, cúi người xuống chiếc bàn vẽ. Ánh sáng vàng nhạt từ đèn bàn rọi vào vai và gáy cô, tạo ra một đường cong mềm mại và dễ bị tổn thương. Chiếc áo sơ mi trắng hơi rộng, và có thể thấy rõ đường viền nội y mờ ảo.
Tên bức ảnh: "Cái Bóng Của Nàng Thơ Cấm Kỵ."
An Hạ cảm thấy rát cả mặt. Bức ảnh đó không hề có ý đồ xấu về mặt kỹ thuật; nó là một tác phẩm nghệ thuật xuất sắc về ánh sáng và bố cục. Nhưng ý đồ của người chụp lại quá rõ ràng: Thiên Minh đang nhìn cô bằng con mắt của một người đàn ông, không phải một học trò.
Cô vội vàng tắt máy, hít sâu một hơi. "Vô lí. Tuyệt đối không thể được," cô tự nhủ.
Đúng lúc đó, điện thoại reo. Là Quang – bạn trai cô.
"Em vẫn còn làm việc à?" Giọng Quang mệt mỏi qua điện thoại, anh là một kiến trúc sư bận rộn. "Anh vừa xong một cuộc họp và anh kiệt sức rồi. Mai gặp nhé."
"Ừ, anh ngủ ngon." An Hạ đáp lại một cách máy móc.
Cuộc gọi kết thúc. An Hạ cảm thấy một khoảng trống lạnh lẽo. Mối quan hệ của cô với Quang đã kéo dài ba năm, nó ổn định, dễ đoán, và thiếu đi sự cháy bỏng. Nó giống như một bức tranh đã hoàn thiện, không còn cần đến sự khám phá.
Cô lại nhìn vào màn hình máy tính đen ngòm. Thiên Minh là sự mạo hiểm, là ngọn lửa mà cô đã cố gắng dập tắt từ lâu.
Cô quyết định ra khỏi nhà. Cô cần không khí, cần mùi cà phê và sự tỉnh táo.
Quán cà phê mở cửa 24/7 nằm cách căn hộ cô ba dãy nhà. Khi An Hạ bước vào, cô lập tức nhận ra một bóng dáng quen thuộc đang cúi đầu bên chiếc laptop, tay cầm một cốc cà phê đã gần cạn.
Thiên Minh.
Anh ngồi đối diện với chiếc cửa kính lớn, nơi có thể thấy rõ ánh đèn vàng ấm áp chiếu ra từ bên trong. Anh không vẽ, mà đang xem một loạt ảnh trên màn hình. Anh trông tiều tụy, dưới mắt có quầng thâm, rõ ràng là một đêm thiếu ngủ.
An Hạ lưỡng lự, nhưng quá muộn. Thiên Minh ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc sảo của anh ngay lập tức bắt lấy cô.
Anh không ngạc nhiên, mà mỉm cười, một nụ cười mệt mỏi nhưng chân thật hơn bất cứ điều gì cô từng thấy ở anh.
"Chào cô, An Hạ," anh nói, giọng anh nhẹ hơn, không mang theo sự khiêu khích như ban chiều. "Cô cũng mất ngủ à?"
An Hạ bước tới, ngồi xuống chiếc ghế đối diện anh. Cô đặt cốc cà phê của mình xuống.
"Cô đến đây để suy nghĩ về bài giảng sắp tới. Còn em?"
Thiên Minh thở dài, tựa lưng vào ghế. "Em ở phòng tối đến khuya, rồi lại lang thang. Em vừa chia tay bạn gái."
An Hạ ngạc nhiên. "Chia tay?"
"Vâng. Cô ấy nói em quá ám ảnh với máy ảnh, với ánh sáng, và với những thứ mà cô ấy không hiểu. Cô ấy muốn một cuộc sống đơn giản hơn." Anh nhấp một ngụm cà phê đã nguội. "Cô ấy không hiểu được sự giằng xé của nghệ thuật."
An Hạ cảm thấy một sự đồng cảm đột ngột. Đó chính xác là cảm giác cô có với Quang.
"Đôi khi, những người nghệ sĩ... chúng ta bị cô đơn trong chính cái đầu mình, Minh," cô nói nhẹ nhàng.
"Và đôi khi, chúng ta tìm thấy sự an ủi ở những nơi cấm đoán," Thiên Minh nói, ánh mắt anh lại trở nên sắc bén, nhưng lần này, nó không phải sự thách thức, mà là sự thú nhận. "Em đã xem bức ảnh cuối cùng trong USB rồi, cô giáo?"
An Hạ im lặng, tay siết chặt cốc cà phê nóng.
"Em biết cô sẽ xem," Thiên Minh tiếp tục, giọng điệu thay đổi, trở nên trầm ấm và khẩn khoản. "Nó không phải là sự thiếu tôn trọng. Đó là... một mong muốn được nhìn thấy sự thật đằng sau lớp vỏ của cô. Sự cô đơn, sự khát khao mà cô đang che giấu."
"Đó không phải là việc của em," An Hạ cố giữ sự cứng rắn.
"Nó là việc của em, bởi vì em cũng đang ở đó," Thiên Minh khẽ nghiêng người qua bàn, khoảng cách giữa họ thu hẹp lại. Anh đưa tay ra, chạm nhẹ vào mu bàn tay An Hạ, chỉ một cái chạm thoáng qua, nhưng đủ để khiến da cô nổi gai ốc. "Cô có cảm thấy sự giằng xé đó không? Giữa việc phải đúng và việc muốn được sống? Em thấy điều đó trong mắt cô, An Hạ. Ánh mắt đó chính là nguồn cảm hứng nghệ thuật lớn nhất của em."
Sự chạm nhẹ của anh tạo ra một rung động mãnh liệt hơn bất kỳ hành động ồn ào nào. An Hạ muốn rút tay lại, nhưng sự mệt mỏi và cô đơn của cô lại khiến cô níu giữ khoảnh khắc này.
"Em... em nên tập trung vào bài tập, Minh," cô chỉ có thể thốt ra được câu đó, giọng cô run rẩy.
Thiên Minh không rút tay lại ngay. Anh lướt nhẹ ngón cái trên da cô, rồi siết nhẹ. "Em đang tập trung. Em đang cố gắng nắm bắt sự thật, An Hạ. Và sự thật là, em muốn cô."
Đột nhiên, chiếc bàn cà phê nhỏ bé này trở thành một căn phòng bí mật, nơi ranh giới thầy trò đã tan chảy. An Hạ nhận ra rằng sự đồng cảm về nghệ thuật đang nhanh chóng biến thành một sự hấp dẫn thể xác không thể kiểm soát.
Cô vội vàng rụt tay lại. "Cô phải về."
"Vâng," Thiên Minh nói, giọng anh đầy sự hiểu biết và chiến thắng nhỏ nhoi. "Cô về đi. Nhưng xin cô đừng xóa bức ảnh đó. Nó là... lời mời của em."
An Hạ đứng dậy. Cả người cô nóng bừng. Khi cô quay lưng đi, cô cảm nhận được ánh mắt của Thiên Minh theo dõi cô cho đến khi cô khuất khỏi tầm nhìn.
Cô biết rõ, từ giây phút này, mối quan hệ của họ không còn chỉ là ánh sáng và bóng tối trên giấy nữa. Nó là một nguy hiểm mà cô đã tự mở cửa cho nó bước vào.