Sự việc trong xưởng vẽ B204 diễn ra đã hai ngày, nhưng An Hạ vẫn cảm thấy như cô đang mang một dấu ấn cấm kỵ trên da thịt mình. Cô cố gắng hết sức để trở lại vai trò giáo viên mẫu mực, nhưng mỗi khi cô nhìn thấy Thiên Minh trong hành lang, hơi thở cô lại bị bóp nghẹt.
Thiên Minh không hề có vẻ hối lỗi. Anh luôn giữ khoảng cách an toàn trước mặt mọi người, đôi khi chỉ là một cái gật đầu xã giao. Nhưng ánh mắt anh lại là một lời hứa và một sự đòi hỏi không thể nhầm lẫn, như thể anh đang nói: Cô đã biết hương vị của sự tự do rồi. Cô sẽ quay lại.
Giờ giải lao hôm đó, Hương, một đồng nghiệp thân thiết của An Hạ, kéo cô vào phòng nghỉ, vẻ mặt đầy lo lắng.
"An Hạ, cậu có chuyện gì giấu mình không?" Hương hỏi thẳng.
An Hạ cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, đặt cốc trà xuống. "Gì cơ? Mình bận rộn với bài giảng thôi."
"Không phải bài giảng. Là tin đồn," Hương hạ giọng, nhìn quanh. "Dạo này người ta xì xào nhiều về cậu và cậu sinh viên nhiếp ảnh đó... Thiên Minh."
Tim An Hạ thắt lại. "Họ nói gì?"
"Họ nói cậu dành quá nhiều thời gian riêng với cậu ta. Họ nói cậu đã cho cậu ta một đặc ân nào đó trong việc đánh giá bài. Cậu ta có vẻ quá thân mật, An Hạ. Ánh mắt của cậu ta nhìn cậu... nó không phải là ánh mắt của học trò."
Sự thật đã nằm ngay trước mặt. An Hạ cảm thấy dạ dày mình quặn lại. Mối quan hệ của họ, dù chỉ mới bắt đầu, đã nguy hiểm hơn cô tưởng.
"Vô lí!" An Hạ cố gắng cười gượng. "Cậu ta có tài năng, mình chỉ muốn khuyến khích thôi. Cậu biết mình luôn nhiệt tình với sinh viên giỏi mà."
"Cậu phải cẩn thận," Hương cảnh báo, giọng nghiêm trọng. "Trường học không phải nơi để chơi trò lãng mạn. Cậu có thể mất công việc. Quang... cậu ấy cũng sẽ nghi ngờ."
Lời cảnh báo của Hương khiến An Hạ tỉnh táo. Cô đã quá liều lĩnh, quá bị cuốn hút bởi sự mới lạ và ham muốn. Cô cần phải chấm dứt chuyện này ngay lập tức.
Buổi chiều, khi An Hạ đang chuẩn bị tài liệu trong phòng làm việc cá nhân, có tiếng gõ cửa lịch sự.
"Vào đi."
Thiên Minh bước vào, không có vẻ gì là vội vã hay lén lút. Anh cầm trên tay một chiếc máy ảnh film đã tháo rời.
"Em xin lỗi vì đã làm phiền cô ngoài giờ," anh nói, giọng hoàn toàn chuyên nghiệp. "Em cần hỏi cô về vấn đề kỹ thuật của chiếc máy ảnh này. Nó là cổ vật gia truyền, em không dám mang ra xưởng."
Anh tiến lại gần, đặt chiếc máy ảnh xuống bàn làm việc của cô. Động thái này quá tự nhiên, khiến An Hạ không thể đuổi anh đi mà không gây sự chú ý.
"Cô đang bận, Minh. Em nên hỏi giáo viên chuyên môn của em."
"Chỉ cô mới có thể giúp em," Thiên Minh cúi xuống, đầu anh gần với đầu cô, giả vờ tập trung vào ống kính đã tháo rời.
An Hạ cảm nhận được hơi ấm cơ thể anh. Anh đang dùng vỏ bọc công việc để tiếp cận cô một cách công khai và nguy hiểm.
"Cô sẽ nói cho em biết điều này, Minh," An Hạ thì thầm, giọng lạnh lùng. "Mối quan hệ này phải chấm dứt. Ngay lập tức. Tin đồn đã bắt đầu. Cô không thể đánh đổi sự nghiệp của mình vì một cơn bốc đồng của em."
Thiên Minh ngẩng đầu lên, ánh mắt anh tối sầm lại. Anh khẽ đẩy chiếc máy ảnh sang một bên, tay anh chạm vào tay cô. Lần này, cái chạm không mang sự cuồng nhiệt, mà là sự kiểm soát.
"Cô sợ hãi, An Hạ," anh nói, giọng anh trầm thấp, đầy đe dọa ngọt ngào. "Cô sợ hãi việc phải sống thật với mình. Nhưng em sẽ không để cô chạy thoát đâu."
Anh nắm chặt tay cô hơn, kéo nhẹ cổ tay cô về phía mình. "Cô đã biết em muốn cô như thế nào. Và đêm hôm đó, cô đã cầu xin em. Cô nghĩ cô có thể ngủ yên với sự tẻ nhạt của anh chàng kiến trúc sư đó, sau khi cô đã nếm trải em sao?"
Lời nói của anh chạm đến nỗi sợ hãi và sự trống rỗng sâu kín của cô.
Anh tiến sát hơn, chỉ còn một khoảng trống nhỏ giữa họ. "Hãy cho em năm phút sau giờ làm việc. Chỉ năm phút thôi. Em hứa sẽ không chạm vào cô, trừ khi cô muốn."
An Hạ cảm thấy mình đang bị mắc kẹt trong chính phòng làm việc của mình. Sự sợ hãi bị phát hiện và sự mê hoặc từ anh đang kéo cô theo hai hướng khác nhau.
"Cô cần thời gian," An Hạ lùi lại, tay cô vẫn còn cảm giác ấm áp từ cái nắm tay anh.
Thiên Minh mỉm cười, một nụ cười thỏa mãn. "Vâng. Cô giáo luôn cần thời gian để chống cự."
Anh đứng thẳng dậy, cúi chào lịch sự, và bước ra ngoài, để lại chiếc máy ảnh film đã tháo rời trên bàn. Nó không phải là một món đồ cần sửa chữa. Nó là một lời nhắc nhở rằng anh đã ở đây, và anh sẽ quay lại.
An Hạ nhìn chiếc máy ảnh, rồi nhìn mảnh giấy với số điện thoại của anh vẫn nằm trong ví. Tin đồn đã lan ra, cô biết mình phải làm điều đúng đắn.
Nhưng điều đúng đắn lại chính là điều nhàm chán nhất.