Không khí trong xưởng vẽ B204 vẫn còn nồng nặc mùi dục vọng trộn lẫn với mùi sơn dầu và sự hổ thẹn.
An Hạ nằm đó, trên tấm bạt cũ kỹ, cơ thể mệt nhoài nhưng tâm trí thì tỉnh táo đến đau đớn. Cô mặc lại chiếc áo sơ mi nhàu nát, từng cúc áo cài vào như một nỗ lực tuyệt vọng để tái thiết lại ranh giới vừa bị phá hủy.
Thiên Minh ngồi bên cạnh, hoàn toàn trần trụi phần trên. Anh không có vẻ hối hận hay bối rối; anh bình thản như vừa hoàn thành một tác phẩm nghệ thuật. Anh đưa tay, nhẹ nhàng vén lọn tóc vương trên trán An Hạ.
"Cô đang nghĩ gì?" Anh hỏi, giọng anh dịu dàng, hoàn toàn khác với sự cuồng nhiệt và chiếm hữu chỉ vài phút trước.
An Hạ quay mặt đi, không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Cô sợ rằng nếu nhìn, cô sẽ lại chìm sâu vào sự hấp dẫn đen tối này.
"Cô đang nghĩ về hậu quả," cô đáp, giọng khàn đặc. "Cô là giáo viên của em, Minh. Nếu bị phát hiện, cô sẽ mất tất cả."
Thiên Minh cười nhạt, một nụ cười đầy mị lực nhưng cũng đầy sự liều lĩnh. Anh ghé sát vào tai cô, thì thầm: "Hậu quả ư? Hậu quả là cô sẽ không còn cô đơn nữa, An Hạ. Cô sẽ không phải giả vờ với người đàn ông khác nữa."
Anh không chỉ muốn sự gần gũi thể xác. Anh muốn chiếm hữu cô về mặt tinh thần.
"Chuyện này không thể tiếp tục," An Hạ quyết định. Cô đứng dậy, cố gắng lấy lại sự uy nghiêm đã mất. "Cô sẽ hủy buổi phụ đạo. Chúng ta sẽ giả vờ như chuyện này chưa từng xảy ra. Bài tập của em... cô sẽ chấp nhận. Nhưng đây là lần cuối cùng. Tuyệt đối không có lần thứ hai."
Thiên Minh cũng đứng dậy. Anh cao hơn cô, và việc anh đứng trần trụi trong ánh sáng lờ mờ khiến cô cảm thấy nhỏ bé và dễ bị khuất phục.
"Cô nghĩ cô có thể quay lại cuộc sống tẻ nhạt đó sao?" Anh hỏi, bước một bước gần hơn. "Cô nghĩ cô có thể quên được cách cơ thể cô đã đáp trả em như thế nào? Cô rung động, An Hạ. Cô khát khao điều này."
Anh đưa tay, chạm nhẹ vào vành tai cô. Cử chỉ đơn giản, nhưng lại đầy sự uy hiếp.
"Chúng ta đã vượt qua ranh giới rồi. Cô đã nếm trải sự tự do. Cô không thể trở lại làm một bức tranh tĩnh nữa đâu."
Sự thật lời anh nói đập vào An Hạ như một cái tát. Cô đã cảm thấy sống lại. Cảm giác tội lỗi không hề lớn bằng cảm giác sống động mà anh mang lại.
"Cô cấm em," An Hạ cố gắng giữ giọng điệu của một giáo viên. "Cô nghiêm cấm em nhắc lại chuyện này. Nếu em còn tiếp tục vượt rào, cô sẽ buộc phải tố cáo hành vi quấy rối."
Thiên Minh bật cười, một tràng cười khẽ nhưng vang vọng trong xưởng vẽ khóa kín.
"Cô sẽ tố cáo em, hay tố cáo chính cô?" Anh hỏi ngược lại, ánh mắt anh sắc lạnh. "Cô là người đã gọi em đến đây, khóa cửa, và... cho phép."
Sự im lặng bao trùm. Anh nắm được điểm yếu của cô.
Anh tiến lại gần chiếc bàn, nơi có chiếc máy ảnh của anh và những cuốn sổ tay của cô. Anh lấy ra một mảnh giấy, viết một dãy số và đưa cho cô.
"Đây là số điện thoại cá nhân của em," anh nói. "Nếu cô không thể quên được mùi hương của xưởng vẽ này, nếu cô nhớ cảm giác tự do, hãy gọi cho em. Em sẽ không gọi cho cô trước, vì em tôn trọng sự đấu tranh của cô."
Nhưng sau đó, ánh mắt anh thay đổi, chuyển sang sự chiếm hữu đáng sợ hơn.
Anh cúi xuống, hôn lên trán cô, một nụ hôn của sự đánh dấu.
"Nhưng cô phải nhớ một điều, An Hạ," anh thì thầm, "Kể từ giây phút này, cô đã thuộc về em. Cô có thể cố gắng phủ nhận nó, nhưng cơ thể cô sẽ không bao giờ lừa dối em."
Anh mặc lại chiếc áo khoác da. Sự thay đổi từ người tình cuồng nhiệt sang người học trò lạnh lùng diễn ra chỉ trong vài giây, khiến An Hạ rùng mình.
"Em phải về rồi. Cô giáo nên chuẩn bị cho buổi giảng tiếp theo," Thiên Minh nói, rồi mở khóa cửa và bước ra ngoài, để lại An Hạ một mình giữa sự hỗn loạn và hổ thẹn.
An Hạ khuỵu xuống sàn, chiếc áo sơ mi bị xé rách ở vai, tấm bạt cũ vẫn còn ấm hơi người. Cô nhìn mảnh giấy trong tay: số điện thoại và một lời đe dọa ngọt ngào.
Cô là giáo viên, nhưng giờ đây, cô hoàn toàn bị kiểm soát bởi chính học trò của mình.