tro tàn và ánh sáng

Chương 1: Tin nhắn nhầm và ngày định mệnh


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Linh An ngồi trước máy tính trong văn phòng nhỏ của mình, tay bấm lạch cạch trên bàn phím mà đầu óc lại lơ đãng như đang trôi giữa một bãi biển vắng. Cô vừa hoàn tất báo cáo tháng, nhưng cảm giác mệt mỏi không hề giảm. Công việc thường nhật cứ lặp đi lặp lại, và Linh An vốn không phải kiểu người thích giao lưu, nên mọi thứ vẫn cứ trôi qua đều đều.

Chuông điện thoại vang lên. Linh An nhìn xuống màn hình, thấy một tin nhắn mới từ một số lạ. Cô nhíu mày:

"Xin lỗi, tôi nhắn nhầm."

Cô nhướn mày, thầm nghĩ: “Nhắn nhầm là sao? Nhưng cũng không phải việc của mình.” Và định xóa đi thì màn hình nhấp nháy thêm một tin nhắn khác:

"Nhưng tôi vẫn muốn nói chuyện với bạn."

Linh An chớp mắt, cảm giác bất giác lan tỏa. Cô không biết tại sao, nhưng dòng chữ ấy khiến tim cô hơi nhói. Một giọng nói ảo hình dung trong đầu cô: “Ai thế này… lạ thật.”

Cô quyết định trả lời, chỉ bằng một câu ngắn gọn:

– Ai đấy?

Câu trả lời không mất nhiều thời gian:

– Tôi là Hàn Tường.

Linh An nhíu mày, rồi bật cười khẽ. Hàn Tường? Cô nhớ ra ngay tên ấy. Anh là cậu học trò nổi tiếng nhất trong trường/công ty – đẹp trai, giỏi giang, và có chút lạnh lùng đến mức người ta vừa ngưỡng mộ vừa sợ. Cô tự hỏi: “Sao một người như anh ta lại nhắn tin cho mình?”

– Nhắn nhầm à? – Linh An gõ.

– Có thể – Hàn Tường trả lời, và rồi nhắn thêm một dòng: “Nhưng tôi muốn sửa nhầm.”

Linh An cảm thấy bối rối. Câu chữ ấy nghe vừa lạ vừa… thú vị. Cô lưỡng lự một giây, nhưng rồi quyết định không nhắn lại, chỉ tiếp tục công việc.

Tuy nhiên, chỉ vài phút sau, điện thoại lại rung lên. Lần này là một tin nhắn dài hơn:

"Tôi biết bạn bận, nhưng tôi hứa chỉ tốn 5 phút. Hãy để tôi giới thiệu một thứ đặc biệt mà chỉ bạn mới hiểu được."

Linh An cười khẽ, nhưng cảm giác trong lòng lại hơi lo lắng. “Thật là… kỳ lạ. Một phút thôi mà sao nghe ghê gớm thế?” Cô không trả lời nữa, cố gắng tập trung vào công việc.

Nhưng định mệnh không dừng ở đó. Sáng hôm sau, khi Linh An bước vào phòng họp, cô phát hiện một điều khiến tim cô đập mạnh. Hàn Tường đang đứng trước bảng, nở nụ cười nhã nhặn, và nhìn thẳng vào cô.

“Chào buổi sáng, Linh An.”

Cô cứng người, miệng há hốc. Đây không phải trò đùa, đúng là anh ta đã nhìn thấy cô và biết tên cô. Linh An lắp bắp:

– Ch… chào…

Cả buổi họp trôi qua trong sự căng thẳng kỳ lạ của Linh An. Mỗi khi cô lướt mắt qua Hàn Tường, anh ấy lại cười khẽ hoặc nghiêng đầu như đang chờ đợi điều gì đó. Linh An thầm nghĩ: “Anh ta… anh ta đang làm gì vậy?”

Sau khi họp xong, Linh An vội vã trở về bàn làm việc, thở dài. Cô nhắn lại cho Hàn Tường:

– Tại sao lại nhắn tin cho tôi?

Không lâu sau, câu trả lời hiện lên:

– Vì tôi thích thú với cách bạn trả lời. Không giống ai cả.

Linh An nhìn chằm chằm vào màn hình, cảm giác vừa buồn cười vừa khó chịu. Cô chưa từng thấy ai mà dám trực tiếp nói với cô như vậy. Và hơn hết, tim cô đập nhanh một cách kỳ lạ.

Ngày tiếp theo, một tình huống bất ngờ xảy ra. Trong phòng họp lớn, Linh An vô tình vấp ngã trước mặt mọi người, suýt nữa là rơi cả hồ sơ quan trọng. Cô định hốt hoảng, nhưng Hàn Tường xuất hiện kịp thời, kéo cô lại chỉ với một tay, bình tĩnh như thể chẳng có gì xảy ra.

“Cẩn thận một chút,” anh nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đủ khiến cô đỏ mặt.

Linh An không biết nên cảm thấy xấu hổ hay ngạc nhiên. Cô lắp bắp:

– C… cảm ơn…

Hàn Tường chỉ mỉm cười, rồi quay đi như chưa từng xảy ra chuyện gì. Linh An nhìn theo, cảm giác tim mình vừa nhói vừa rộn ràng.

Buổi trưa hôm đó, Linh An nhận được một tin nhắn khác:

"Nếu hôm nay bạn không ngã, tôi sẽ không có cơ hội gặp bạn. Thật đáng tiếc."

Linh An há hốc mồm. Anh ta… anh ta đang trêu cô sao? Cô cười khẽ, vừa bực vừa thấy vui, nhưng rồi lại lắc đầu: “Không thể… không thể như vậy được. Tôi không thể để người này hiểu lầm.”

Tối hôm đó, Linh An mở điện thoại, chuẩn bị trả lời tin nhắn. Nhưng khi cô định gõ, điện thoại lại rung lên lần nữa, nhắc nhở cô về một thông báo quan trọng từ Hàn Tường:

"Ngày mai tôi sẽ đưa bạn đi… uống cà phê. Không có lý do nào khác ngoài việc tôi muốn nghe bạn cười."

Linh An nhìn màn hình, cắn môi. “Người này… nghiêm túc thật sao?” Tim cô đập mạnh, lo lắng xen lẫn tò mò.

Ngày hôm sau, Linh An đến quán cà phê, tay cầm sách nhưng mắt liên tục nhìn xung quanh. Chưa đầy năm phút, Hàn Tường đã xuất hiện, áo sơ mi trắng, cười nhẹ:

– Linh An, xin lỗi vì đã để bạn chờ.

Cô chỉ kịp gật đầu, cảm giác tim mình nhảy loạn nhịp. Họ ngồi xuống, gọi đồ uống. Khoảng thời gian im lặng đầu tiên khá căng thẳng, nhưng rồi Hàn Tường mở lời, giọng bình tĩnh:

– Hôm qua, bạn trông rất… thật. Không giống những người khác.

Linh An đỏ mặt, cúi xuống, cố giữ bình tĩnh. Cô không biết phải trả lời sao, nhưng trong lòng có một cảm giác ấm áp kỳ lạ.

Trong suốt buổi cà phê, Hàn Tường không ngừng hỏi han về Linh An, nhưng theo cách tinh tế và hài hước. Anh kể những chuyện nhỏ, pha trò, khiến Linh An vừa cười vừa cảm thấy bất ngờ. Lần đầu tiên cô thấy, một người nổi tiếng như Hàn Tường cũng có thể gần gũi, thân thiện mà không tạo áp lực.

Sau khi rời quán, Linh An đứng trước cửa, nhìn anh ta đi dần. Cô thầm nghĩ: “Ngày hôm nay… thật kỳ lạ. Tôi không biết chuyện này sẽ đi về đâu, nhưng… tôi muốn biết thêm về anh ta.”

Chiều hôm đó, khi trở về văn phòng, Linh An nhận được tin nhắn cuối cùng:

"Cảm ơn bạn đã cho tôi cơ hội gặp gỡ. Hẹn gặp lại ngày mai, nếu bạn không bận."

Cô mỉm cười, tim vừa hồi hộp vừa háo hức. Cô không biết đây là sự tình cờ hay định mệnh, nhưng một điều chắc chắn: cuộc sống của cô từ hôm nay đã thay đổi.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×