tro tàn và ánh sáng

Chương 2: Sự cố trong lớp/công ty và những phút bối rối


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Linh An bước vào phòng làm việc với tâm trạng vừa háo hức vừa lo lắng. Cô không thể ngừng nghĩ về buổi gặp mặt hôm qua với Hàn Tường. Tim cô vẫn còn hồi hộp khi nhớ lại nụ cười nhẹ và cách anh ấy lắng nghe cô nói mà không tỏ vẻ chán nản.

Tuy nhiên, Linh An cũng không thể tránh khỏi cảm giác bất an. “Chắc anh ta chỉ tò mò thôi,” cô tự nhủ, “chắc sẽ không có gì hơn đâu.” Nhưng ngay khi cô vừa ngồi vào bàn, điện thoại rung lên. Một tin nhắn từ Hàn Tường hiện lên:

"Hôm nay bạn trông có vẻ mệt mỏi, tôi muốn chắc rằng bạn ổn."

Linh An đỏ mặt, vừa bực vừa thấy thích thú. Cô gõ nhanh:

– Tôi ổn, cảm ơn.

Không mất nhiều giây, Hàn Tường trả lời lại:

"Nếu bạn ổn thật, thì hãy chuẩn bị tinh thần cho một ngày thú vị."

Cô nhíu mày, không hiểu anh ta có ý gì, nhưng rồi cũng bỏ điện thoại sang một bên, cố gắng tập trung vào công việc.

Sự cố bất ngờ

Khoảng giữa buổi sáng, công ty/giảng đường bắt đầu một buổi họp nhóm quan trọng. Linh An được phân công cùng Hàn Tường thực hiện một dự án. Cô liếc mắt nhìn anh ta, tim nhảy loạn nhịp. Hàn Tường chỉ mỉm cười, như thể đã đoán được tâm trạng cô.

Mọi thứ diễn ra bình thường cho đến khi Linh An vô tình làm rơi một tệp hồ sơ quan trọng xuống sàn. Trong khoảnh khắc cô cúi xuống nhặt, một đồng nghiệp đi ngang, va chạm nhẹ khiến Linh An suýt ngã.

“Cẩn thận!”

Hàn Tường xuất hiện ngay lập tức, đặt tay lên lưng cô, giữ cho cô không té. Không khí im lặng một giây. Linh An đỏ mặt, tim đập nhanh đến mức cô nghe như thể cả thế giới chỉ còn hai người.

– C… cảm ơn… – cô lí nhí.

Hàn Tường mỉm cười, giọng trầm nhưng ấm:

– Không có gì. Chỉ cần bạn không bị sao là được.

Khoảnh khắc đó, Linh An cảm thấy tim mình vừa loạn nhịp vừa ấm áp. Cô tự hỏi: “Tại sao một người như anh ấy lại quan tâm đến tôi?”

Buổi trưa đầy bất ngờ

Sau buổi họp căng thẳng, Linh An ngồi vào bàn ăn trưa, cố gắng lấp đầy khoảng trống bằng sandwich. Cô vừa nhai vừa nhìn điện thoại, lo lắng không biết Hàn Tường sẽ nhắn gì tiếp theo.

Quả nhiên, điện thoại rung lên:

"Chúc bạn bữa trưa vui vẻ. Nếu muốn, hôm nay tôi sẽ cùng bạn ăn trưa."

Linh An giật mình. Cô ngẩn người, bàn tay run run khi gõ:

– C… tôi… tôi ổn thôi.

Hàn Tường nhắn lại, giọng pha chút trêu chọc:

"Bạn có thể không đồng ý, nhưng tôi sẽ vẫn ngồi gần bạn."

Cô nhìn quanh quẩn, thở dài. Không thể tránh được, vì bàn ăn trong căn phòng ăn trưa khá nhỏ, Hàn Tường đã chọn một chỗ gần cô, nở nụ cười tinh nghịch. Linh An cố giữ bình tĩnh, nhưng từng câu anh nói đều khiến cô cười ngượng ngùng.

– Hôm qua, bạn nói tôi lạ… – Hàn Tường bắt đầu, ánh mắt nghiêm túc nhưng khuôn mặt vẫn giữ nét tinh nghịch.

– L… lạ thì… cũng lạ thật… – Linh An lúng túng, cúi xuống cắn môi.

Họ trò chuyện về đủ thứ, từ dự án, sở thích cho đến những chuyện nhỏ nhặt trong công ty/lớp học. Linh An cảm thấy lần đầu tiên, mình không chỉ là một nhân viên bình thường, mà là người mà ai đó thực sự quan tâm.

Hiểu lầm nhỏ

Sau bữa trưa, Linh An nhận được một tin nhắn khác:

"Có ai nhắn bạn trước khi tôi đến không?"

Cô hơi đỏ mặt, gõ trả lời:

– Không ai…

Nhưng một đồng nghiệp vô tình nhìn thấy, nói đùa:

– Ôi, Hàn Tường hả? Nghe nói anh ta thích cô đấy.

Linh An bối rối, tim đập nhanh. Cô không biết phải trả lời sao, và trong lòng xuất hiện cảm giác lo lắng xen lẫn tò mò. “Anh ấy… thật sự thích tôi sao? Hay chỉ là trò đùa?”

Cô cố gắng tập trung vào công việc, nhưng mỗi lần nhìn thấy Hàn Tường, tim cô lại rung lên lạ thường.

Khoảnh khắc gần gũi

Chiều hôm đó, nhóm dự án phải làm việc thêm. Linh An và Hàn Tường ngồi cạnh nhau, cùng trao đổi ý tưởng. Khi Linh An đang viết ghi chú, bút của cô rơi xuống sàn.

“Để tôi lấy cho,” Hàn Tường nói, cúi xuống nhặt bút. Trong khoảnh khắc, tay họ chạm nhau. Linh An cảm thấy tim đập mạnh, mặt nóng bừng. Hàn Tường cười nhẹ, không nói gì, nhưng ánh mắt như đang dõi theo cô.

Cả hai tiếp tục làm việc, nhưng Linh An không thể ngừng nghĩ về tay anh vừa chạm vào cô. Cô tự nhủ: “Chuyện này… bình thường sao? Không… tim tôi loạn nhịp quá rồi.”

Kết thúc ngày đầu tiên

Khi tan làm/tan học, Hàn Tường đứng bên ngoài cửa, chờ Linh An. Anh nở nụ cười ấm áp:

– Ngày đầu tiên cùng nhau… khá thú vị phải không?

Linh An đỏ mặt, gật đầu:

– V… vâng…

Anh ấy nhắn thêm sau khi cô đã đi được vài bước:

"Ngày mai, sẽ còn nhiều điều bất ngờ hơn. Hãy chuẩn bị tinh thần."

Linh An bước về nhà, tim vẫn còn hồi hộp. Cô tự hỏi: “Anh ấy… đang thử thách tôi hay chỉ muốn gần tôi? Và tại sao tôi lại háo hức đến thế?”

Cô không nhận ra rằng, chính từ khoảnh khắc này, cuộc sống của cô đã bắt đầu thay đổi, và mỗi ngày sắp tới đều chứa đầy những tình huống bất ngờ, ngọt ngào và đôi khi… bối rối đến mức không tưởng.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×