tro tàn và ánh sáng

Chương 40: Toàn Bộ Âm Mưu Hé Lộ


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh sáng bình minh le lói qua cửa sổ căn nhà gỗ bên bờ sông, chiếu lên những mảnh dữ liệu, màn hình hỏng và dấu vết của trận chiến đêm qua. Trần Duy và Minh Hạ ngồi bên nhau, mắt dán vào bản đồ số mà họ thu thập được từ tổ chức.

“Chúng ta đã phá hủy hầu hết chi nhánh và trung tâm của họ,” Duy nói, giọng trầm nhưng vẫn căng thẳng. “Nhưng những gì chúng ta vừa tìm ra… là phần nổi của tảng băng chìm. Tổ chức này là một phần của một mạng lưới quốc tế, với nhiều mắt xích và kế hoạch liên quan đến kiểm soát trí tuệ và năng lực con người.”

Minh Hạ nhíu mày, ánh mắt sáng rực: “Vậy… họ vẫn còn những dự án khác? Những người khác mà chúng ta chưa biết?”

Duy gật đầu: “Đúng vậy. Chúng ta phải xác định tất cả mắt xích, phá hủy toàn bộ kế hoạch, và ngăn chặn bất kỳ ai tiếp tục thao túng con người. Đây là cơ hội cuối cùng để kết thúc tất cả.”

Họ bắt đầu phân tích dữ liệu chi tiết. Mỗi tệp tin, mỗi đoạn ghi âm đều hé lộ một phần âm mưu: tổ chức đã tuyển chọn những người đặc biệt trên toàn cầu, huấn luyện và kiểm soát họ thông qua các thiết bị và kỹ thuật tinh vi, từ việc điều khiển cảm xúc, suy nghĩ cho tới năng lực đặc biệt tiềm ẩn.

Minh Hạ run run: “Em không nghĩ rằng… dự án này lại lớn và phức tạp đến vậy.”

Duy nắm tay cô, ánh mắt kiên quyết: “Chúng ta đã vượt qua khó khăn lớn nhất. Nếu đứng bên nhau, không còn gì có thể ngăn cản chúng ta phá hủy toàn bộ âm mưu.”

Đêm xuống, họ di chuyển tới một trung tâm điều hành quốc tế, một tòa nhà nằm sâu trong khu vực bị bỏ hoang, nơi thủ lĩnh cấp cao của mạng lưới đang tập hợp các mắt xích quan trọng. Không gian xung quanh im lặng, chỉ còn tiếng gió thổi qua các tòa nhà đổ nát.

“Chúng ta phải cẩn thận,” Duy thì thầm. “Mỗi bước đi đều có thể bị theo dõi, mỗi hành động đều có thể là bẫy.”

Minh Hạ gật đầu, ánh mắt rực sáng quyết tâm. “Em đã sẵn sàng. Lần này, chúng ta phải kết thúc tất cả.”

Bên trong trung tâm, ánh sáng xanh từ các màn hình chiếu dữ liệu phản chiếu lên những gương mặt lạnh lùng của các thành viên tổ chức. Thủ lĩnh cấp cao đứng giữa, tay cầm bản đồ chiến lược, mắt sáng rực: “Các người đến… nhưng không có nghĩa là các người có thể kết thúc tất cả. Chúng tôi là mạng lưới, không chỉ một trung tâm.”

Duy bước tới, giọng cứng rắn: “Chúng tôi biết. Nhưng hôm nay, chúng tôi sẽ phá hủy trung tâm này, và không để các người kiểm soát bất cứ ai nữa.”

Trận chiến cuối cùng nổ ra. Các thành viên của tổ chức dùng mọi kỹ thuật, vũ khí và thiết bị tinh vi để ngăn chặn Duy và Minh Hạ. Nhưng lần này, cả hai đã học được rất nhiều từ những trận chiến trước: Minh Hạ sử dụng năng lực đặc biệt để vô hiệu hóa thiết bị và làm gián đoạn hệ thống, trong khi Duy đối phó trực diện, bảo vệ cô và tấn công những kẻ cản đường.

Trong khoảnh khắc cao trào, thủ lĩnh cấp cao kích hoạt một hệ thống điều khiển năng lượng phức tạp, tạo ra một luồng sóng mạnh nhằm kiểm soát Minh Hạ. Cô run rẩy, nhưng nhắm mắt, tập trung vào năng lực tiềm ẩn bên trong. Một luồng năng lượng phát ra từ cơ thể cô, phá vỡ hệ thống điều khiển và làm rối loạn toàn bộ trung tâm.

Các thành viên tổ chức hoảng loạn, không thể kiểm soát tình hình. Duy tận dụng cơ hội, hạ gục thủ lĩnh cấp cao, kéo Minh Hạ ra khỏi trung tâm trước khi nó sụp đổ hoàn toàn.

Khi đứng bên ngoài, nhìn tòa nhà bốc cháy trong đêm, Duy hít sâu: “Chúng ta đã phá hủy toàn bộ trung tâm và ngăn chặn kế hoạch cuối cùng. Không còn ai có thể dùng em hay bất cứ ai khác làm công cụ nữa.”

Minh Hạ mỉm cười, giọt nước mắt lăn dài: “Em biết. Lần này… thật sự kết thúc rồi.”

Họ nhìn ra bầu trời đầy sao, cảm nhận nhịp thở của thành phố và sự tự do mà họ vừa giành được. Bóng tối đã bị đánh bật, nhưng cả hai đều hiểu rằng thế giới vẫn còn nhiều bí ẩn và thử thách, nhưng ít nhất, họ đã chiến thắng trong trận chiến quan trọng nhất của đời mình.

Duy siết tay Minh Hạ: “Chúng ta đã vượt qua tất cả, Hạ à. Không còn bóng tối nào giữa chúng ta và sự thật.”

Minh Hạ dựa vào vai anh, giọng nhẹ nhưng kiên quyết: “Và lần này, chúng ta sẽ sống thật tự do, bên nhau, mà không còn ai thao túng chúng ta nữa.”


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×