tro tàn và ánh sáng

Chương 44: Khi Ánh Sáng Trở Thành Di Sản


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Gió sớm mang theo hương thơm của mùa thu, thoảng qua những hàng cây hai bên con đường dẫn đến khu đất rộng nằm ở ngoại ô thành phố. Minh Hạ đứng bên cạnh Trần Duy, nhìn tấm bảng lớn vừa được dựng lên:

“Trung tâm tái thiết cộng đồng Ánh Sáng – Dành cho những người từng lạc lối.”

Dòng chữ khắc nổi bật trên nền gỗ sáng, bên dưới là biểu tượng đôi bàn tay nâng đỡ một tia sáng vươn lên bầu trời. Minh Hạ hít một hơi thật sâu, trong lòng dâng lên cảm giác vừa hồi hộp, vừa bình yên:

“Duy à, cuối cùng chúng ta cũng đã làm được.”

Anh quay sang, ánh mắt chan chứa tự hào và yêu thương: “Không chỉ là làm được, mà còn làm đúng. Tất cả những gì chúng ta đã mất, đã đấu tranh, đều được trả lại bằng ý nghĩa này.”

Công trình được khởi công chỉ vài tháng sau khi trung tâm phục hồi đầu tiên đạt thành công vượt ngoài mong đợi. Hàng chục người từng được cứu giờ đây đã trở thành người hướng dẫn mới, cùng Duy và Hạ lan tỏa ánh sáng.

Minh Hạ đảm nhận vai trò giám đốc điều hành, tập trung vào việc phát triển chương trình đào tạo và trị liệu cho những người mang năng lực đặc biệt. Duy phụ trách chiến lược, kết nối với các tổ chức trong và ngoài nước.

Trong những ngày đầu, họ phải đối mặt với vô số khó khăn: nguồn vốn, thủ tục, thậm chí cả sự nghi ngờ từ bên ngoài. Nhưng bằng niềm tin và ý chí, họ vượt qua từng thử thách.

Một buổi chiều, giữa khu vực đang xây dựng, Minh Hạ ngồi bên đống bản vẽ, ánh nắng rọi qua ô cửa tạm. Trán cô lấm tấm mồ hôi, nhưng trong mắt vẫn rực sáng.

Duy bước đến, đưa cho cô chai nước lạnh, cười nhẹ:

“Em làm việc không biết mệt à? Cả ngày hôm nay chưa nghỉ.”

Cô ngẩng lên, nụ cười rạng rỡ: “Em không thấy mệt đâu. Mỗi khi nghĩ đến việc nơi này sẽ trở thành chỗ nương tựa cho bao người, em lại có thêm năng lượng.”

Anh khẽ ngồi xuống cạnh cô, giọng trầm ấm: “Và chính vì thế mà anh yêu em. Em luôn nhìn thấy ánh sáng ngay cả khi thế giới chìm trong bóng tối.”

Minh Hạ bật cười, dựa vào vai anh: “Nếu không có anh, có lẽ em vẫn đang tìm cách thoát ra khỏi cơn ác mộng đó. Chúng ta đều là ánh sáng của nhau, Duy ạ.”

Một tháng sau, trung tâm hoàn thành. Ngày khánh thành, mọi người tụ họp dưới bầu trời trong vắt. Cờ bay phấp phới, tiếng cười nói vang khắp khoảng sân rộng. Trần Duy đứng trên bục, cầm micro, ánh mắt hướng về đám đông phía trước — những người từng đau khổ, từng mất niềm tin, giờ đây đang mỉm cười.

“Ánh sáng không đến từ một người,” anh bắt đầu, giọng chắc chắn. “Nó đến từ sự dũng cảm của tất cả chúng ta — những người đã lựa chọn đứng lên. Hôm nay, trung tâm này không chỉ là nơi hồi phục, mà còn là biểu tượng của niềm tin, của tình yêu và lòng nhân ái.”

Tiếng vỗ tay vang lên như sóng. Minh Hạ đứng bên cạnh, lặng lẽ nhìn anh, đôi mắt long lanh vì xúc động. Khi anh kết thúc bài phát biểu, cô tiến tới, nắm tay anh giữa ánh nắng rực rỡ.

“Cảm ơn anh, Duy. Nhờ có anh, mọi điều này mới trở thành hiện thực.”

Anh siết chặt tay cô, cười khẽ: “Không, là nhờ có em. Em chính là linh hồn của tất cả.”

Buổi tối hôm đó, họ cùng mọi người tổ chức một buổi lễ nhỏ quanh đống lửa giữa sân trung tâm. Ánh lửa hắt lên những khuôn mặt tràn đầy niềm tin. Các học viên cũ kể lại câu chuyện của mình — những giọt nước mắt xen lẫn tiếng cười.

Minh Hạ nhìn quanh, cảm nhận sâu sắc một điều: tất cả những tổn thương, đau đớn, sợ hãi mà cô từng trải qua… đều không vô nghĩa. Chúng đã trở thành nền móng để cô thấu hiểu, để chữa lành cho người khác.

Duy ngồi bên cạnh, khẽ thì thầm: “Em có nghe không? Tiếng cười này… là âm thanh của tự do.”

Cô mỉm cười: “Và của tương lai.”

Khi mọi người đã về nghỉ, Duy và Hạ vẫn ở lại bên đống lửa đã tàn. Trên trời, những ngôi sao lấp lánh như đang mỉm cười. Anh khẽ nói:

“Em có bao giờ nghĩ, sau tất cả, chúng ta sẽ đi đâu tiếp không?”

Minh Hạ trầm ngâm một lúc, rồi đáp khẽ: “Em không biết. Nhưng có lẽ, ánh sáng này không nên dừng lại ở đây. Có những nơi khác cần chúng ta, những con người vẫn đang lạc lối.”

Anh gật đầu, nắm chặt tay cô: “Vậy thì ta sẽ đi. Dù là đâu, chỉ cần còn có thể mang lại niềm tin, anh sẽ cùng em tiếp tục.”

Gió khẽ thổi qua, mang theo hương cỏ mới. Họ ngồi đó, bên nhau, dưới bầu trời đầy sao — không còn là những người chạy trốn bóng tối, mà là những người thắp sáng hy vọng.

Minh Hạ khẽ tựa đầu vào vai anh, nhắm mắt lại. Trong tâm trí cô, những ký ức đau đớn dần tan biến, chỉ còn lại hơi ấm và bình yên.

Đêm ấy, ánh sáng của đống lửa cũ hòa cùng ánh sao trên trời, chiếu sáng cả khu trung tâm mới. Đó là khoảnh khắc mọi người hiểu rằng:

Ánh sáng không bao giờ tắt — khi con người tin vào lòng tốt và vào nhau.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×