Bầu trời mở ra những vệt sáng nhạt của buổi sớm. Gió từ dòng sông lùa vào qua khung cửa sổ, mang theo mùi hương quen thuộc của cỏ và đất. Minh Hạ ngồi trên bậc thềm trước ngôi nhà nhỏ, đôi mắt hướng ra khoảng trời đang dần ửng hồng. Cô nhấp một ngụm trà, hương hoa cúc lan tỏa dịu dàng.
Bên trong, Trần Duy đang chuẩn bị hành lý. Anh xếp gọn những tập tài liệu, bản kế hoạch, và cuốn sổ cũ mà hai người đã dùng để ghi lại hành trình từ những ngày đầu. Minh Hạ nhìn anh qua khung cửa mở, khẽ mỉm cười.
“Anh vẫn giữ cuốn sổ đó à?”
Duy ngẩng lên, giọng nhẹ nhàng: “Anh muốn mang nó theo. Không phải vì quá khứ, mà vì nó nhắc anh nhớ — ánh sáng không đến từ phép màu, mà từ từng bước nhỏ mà chúng ta đã đi.”
Minh Hạ bước lại gần, đặt tay lên quyển sổ: “Vậy thì lần này, mình sẽ viết tiếp nhé.”
Anh gật đầu, khẽ siết tay cô: “Lần này, không còn là hành trình sinh tồn nữa. Mà là hành trình gieo hạt.”
Ba tháng sau khi trung tâm Ánh Sáng được khánh thành, Duy và Hạ quyết định rời thành phố để bắt đầu chuỗi chương trình “Ánh Sáng Hành Trình” – một dự án lưu động đến các vùng xa, giúp đỡ những người từng chịu tổn thương tâm lý và những nhóm mang năng lực đặc biệt bị xa lánh.
Xe khởi hành từ cổng trung tâm trong buổi sáng tinh mơ. Những người ở lại đứng tiễn, vẫy tay trong tiếng hò reo và niềm tự hào. Minh Hạ quay đầu nhìn lại — những gương mặt từng mang đầy sợ hãi giờ đều sáng rỡ như mặt trời. Cô khẽ nói:
“Họ đã trưởng thành rồi.”
Duy mỉm cười: “Và họ sẽ tiếp tục giữ ánh sáng cho nơi này. Giờ đến lượt chúng ta mang nó đi xa hơn.”
Hành trình đầu tiên đưa họ đến một thị trấn nhỏ ven núi, nơi từng chịu ảnh hưởng từ tàn dư của tổ chức cũ. Ở đó, nhiều người vẫn sống trong cảnh hoang mang và ngờ vực. Duy và Hạ bắt đầu lại từ đầu — nói chuyện, lắng nghe, giúp từng người vượt qua nỗi sợ của mình.
Buổi tối, họ ngồi quanh đống lửa cùng dân làng, chia sẻ câu chuyện của bản thân. Có người lặng lẽ khóc, có người bật cười, nhưng tất cả đều cảm thấy lòng nhẹ nhõm.
Một cậu bé hỏi Minh Hạ: “Cô ơi, ánh sáng mà cô nói… có thật không?”
Cô khẽ mỉm cười, nhìn lên bầu trời đầy sao: “Có chứ. Nó ở ngay trong tim em. Khi em dám tin vào điều tốt, ánh sáng đó sẽ xuất hiện.”
Cậu bé im lặng một lúc, rồi mỉm cười — nụ cười đầu tiên sau nhiều năm.
Những ngày kế tiếp, họ đi qua nhiều nơi: rừng núi, miền biển, những ngôi làng nghèo nàn và cả những khu đô thị đang xây dựng. Mỗi nơi họ đi qua, đều để lại dấu vết của sự đổi thay.
Minh Hạ bắt đầu dạy những lớp nhỏ cho trẻ em và thanh niên về kiểm soát cảm xúc, về cách chữa lành tâm hồn. Duy thì gặp gỡ những nhà hoạt động địa phương, xây dựng mạng lưới hỗ trợ. Họ không chỉ là hai con người mang ánh sáng — mà là ngọn đuốc dẫn đường.
Một buổi tối mưa, trong căn nhà gỗ tạm ở ven rừng, Minh Hạ ngồi viết trong cuốn sổ cũ. Dòng chữ cô nắn nót:
“Ánh sáng không chỉ là thứ soi đường cho người khác. Nó cũng là cách ta tìm lại chính mình.”
Duy bước đến, ngồi xuống bên cạnh, cầm lấy cây bút:
“Anh muốn thêm một dòng.”
Anh viết bên dưới:
“Và chỉ khi ta dám đi, bóng tối mới biết sợ.”
Họ nhìn nhau, rồi cùng bật cười. Ngoài kia, mưa vẫn rơi, nhưng bên trong căn nhà nhỏ, hơi ấm tràn đầy.
Vài tháng sau, khi hành trình đi đến vùng cao hẻo lánh, họ gặp một cô gái trẻ tên Linh — người từng bị lợi dụng bởi một nhóm tàn dư. Linh sợ hãi, hoảng loạn và tự cô lập. Minh Hạ nhận thấy hình bóng của chính mình trong cô bé ấy.
Trong nhiều tuần, Hạ kiên nhẫn ở bên Linh, dạy cô cách thở, cách viết, và cách chấp nhận bản thân. Đêm nọ, Linh nắm lấy tay cô, nước mắt rơi:
“Chị ơi, em tưởng mình không thể sống nữa… Nhưng giờ em muốn thử lại.”
Minh Hạ ôm cô thật chặt: “Chúng ta đều từng lạc lối. Nhưng ánh sáng chỉ hiện ra khi em muốn thấy nó.”
Duy đứng ngoài cửa, nhìn hai người phụ nữ ôm nhau, khẽ gật đầu. Anh biết — họ đã làm đúng.
Thời gian trôi đi, những câu chuyện nhỏ dần kết nối thành một mạng lưới lớn. Tên của họ bắt đầu lan truyền — không phải như những anh hùng, mà như những người kể chuyện về hy vọng.
Một buổi sáng mùa xuân, khi họ chuẩn bị rời một ngôi làng miền biển, dân làng tặng họ một tấm biển gỗ nhỏ, khắc dòng chữ:
“Ở đâu có bóng tối, ở đó có dấu chân của ánh sáng.”
Minh Hạ chạm tay vào dòng chữ, nước mắt rơi mà không nói nên lời.
Duy đặt tay lên vai cô: “Chúng ta sẽ đi đến khi nào không còn ai cần giúp nữa.”
Cô khẽ đáp: “Và đến khi nào trái tim vẫn còn ấm.”
Chiều hôm đó, khi xe của họ rời khỏi làng, mặt trời đỏ rực phía xa nhuộm cả con đường vàng óng. Họ không biết phía trước là gì — thử thách, nguy hiểm, hay chỉ là những câu chuyện mới — nhưng trong tim họ, ánh sáng chưa bao giờ mạnh mẽ đến thế.
“Con đường của ánh bình minh không bao giờ dừng lại,”
Minh Hạ viết trong nhật ký buổi tối hôm ấy.
“Vì mỗi nơi chúng ta đến, đều là khởi đầu cho một ngày mới.”