tro tàn và ánh sáng

Chương 50: Ánh Sáng Tái Sinh


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm trên bãi biển, ánh mặt trời rọi qua những đám mây, hắt xuống mặt nước lấp lánh như vô số viên pha lê. Sóng vỗ nhẹ vào chân họ, nhịp điệu đều đặn, an ủi, xoa dịu tất cả những vết thương của quá khứ. Minh Hạ nắm chặt tay Trần Duy, cả hai đứng yên lặng, lắng nghe tiếng gió biển và âm thanh của trái tim nhau.

Cả hai biết rằng, sau tất cả những gì đã trải qua — hầm ngầm, vụ nổ, bản gốc, bản sao, ký ức trộn lẫn, và cả những người âm thầm quan sát từ bóng tối — thì điều duy nhất còn lại là tình yêu và sự sống sót.

Ngày hôm qua, họ đã rời khỏi thị trấn cảng, rẽ vào những con đường nhỏ quanh co, nơi không ai biết tên họ. Nhưng hôm nay, họ đã quay trở lại biển, nơi mọi thứ bắt đầu và kết thúc theo một cách kỳ diệu.

Trần Duy quay sang Minh Hạ, ánh mắt ấm áp, tràn đầy sự chân thành:

“Em có biết không, anh từng nghĩ sẽ không bao giờ nhìn thấy em lần nữa. Nhưng giờ đây, em đứng trước anh, và anh biết rằng… mọi thứ đều xứng đáng.”

Minh Hạ mỉm cười, mắt long lanh như chứa cả đại dương.

“Em cũng vậy. Dù em là bản gốc hay bản sao… dù ký ức có bị xóa đi, em vẫn là em. Và em vẫn yêu anh.”

Lời nói ấy vang lên giữa không gian rộng lớn, như một tuyên ngôn bất diệt: tình yêu không bị giới hạn bởi thời gian hay sinh mệnh.

Cơn gió biển mạnh hơn, cuốn theo những cát mịn lên trời. Minh Hạ khép mắt, cảm nhận từng hạt cát va vào da thịt, từng giọt muối lẫn trong gió. Những ký ức vụn vỡ bỗng sống dậy theo nhịp thở: hình ảnh căn hầm, ánh sáng đỏ, bản sao, những bản ghi dữ liệu, và tiếng cười, tiếng khóc xen lẫn.

Trần Duy đặt tay lên vai cô, nhẹ nhàng nhưng chắc chắn:

“Anh sẽ không để em mất lần nữa. Dù thế giới có sụp đổ, dù mọi thứ có tách rời, anh sẽ luôn tìm thấy em.”

Minh Hạ dựa vào vai anh, cảm nhận hơi ấm lan tỏa:

“Vậy thì chúng ta sẽ sống… cùng nhau, từ tro tàn và ánh sáng, đúng không?”

Anh gật đầu, nụ cười tràn đầy niềm tin:

“Đúng. Từ tro tàn… đến ánh sáng tái sinh.”

Đúng lúc ấy, trên bãi biển, một đàn chim biển bay qua, rực rỡ trong ánh nắng đầu ngày. Chúng vỗ cánh như nhịp cầu nối giữa quá khứ và hiện tại, giữa ký ức và thực tại. Sóng biển đánh vào mỏm đá, tạo ra những âm thanh vang vọng, như một bài ca cổ xưa về sự sống và hy vọng.

Minh Hạ và Trần Duy nắm tay nhau, bước đi dọc bờ biển. Mỗi bước chân, họ để lại dấu ấn không chỉ trên cát, mà còn trên trái tim nhau, trên nhịp sống đang hồi sinh của thế giới quanh họ.

Trong khoảnh khắc ấy, họ hiểu rằng sự tồn tại không chỉ là sinh học, mà còn là ý nghĩa của tình yêu, ký ức và niềm tin.

Căn hầm, bản gốc, bản sao, tổ chức nghiên cứu… tất cả giờ chỉ còn là quá khứ, những ký ức cũ đã được giải mã. Dưới ánh nắng, mọi thứ bỗng trở nên nhỏ bé. Cái mà họ giữ lại là bản thân, là nhau, và niềm tin vào ngày mai.

Minh Hạ dừng lại, nhìn ra xa:

“Em không sợ gì nữa. Chỉ cần có anh, em có thể bước qua bất cứ bóng tối nào.”

Trần Duy mỉm cười, mắt rạng rỡ:

“Vậy thì chúng ta đi thôi. Đi tìm những gì chưa biết, nhưng sẽ luôn cùng nhau.”

Họ đi qua bãi biển, để lại phía sau bóng dáng dài của chính mình, hòa cùng ánh sáng ban mai. Sóng vỗ, gió thổi, và ánh sáng phản chiếu trên mặt nước, như một lời hứa bất tận rằng mọi vết thương đều có thể lành, mọi ký ức đều có thể sống lại, và mọi tình yêu đều có thể tái sinh.

Trần Duy và Minh Hạ không còn là bản gốc hay bản sao. Họ là chính họ, sinh ra từ tro tàn, trưởng thành từ nỗi đau, và tỏa sáng bằng ánh sáng của trái tim.

Kết thúc chương, họ đứng trên mỏm đá cao nhìn xuống biển, tay trong tay, ánh mắt hòa cùng mặt trời mọc. Xa xa, con thuyền nhỏ trôi lững lờ trên sóng, như tượng trưng cho hành trình tiếp theo — không biết trước, nhưng chắc chắn là cùng nhau.

Và từ tro tàn của quá khứ, từ những bóng tối tưởng như vô tận, hai người bước ra ánh sáng — tái sinh, trọn vẹn và tự do.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×